Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn

Chương 116




Thượng Dã Tiểu Thứ Lang dùng vẻ mặt ghen ghét trừng mắt nhìn mấy người.

Nói là nghiến răng nghiến lợi cũng không đủ, bởi vì tất cả kế hoạch của hắn, đều bị mấy tên tiểu tử này phá hủy. Nếu không phải bởi vì mấy tên tiểu tử này, kế hoạch làm nhục Trung Hoa thứ nhất của hắn đã được thực hiện rồi. Nhưng mà hiện tại...

Nhìn đám người hoan hô hò hét phía dưới, lại nhìn vẻ mặt không giấu được vui sướng của những người khác, Thượng Dã Tiểu Thứ Lang cố kiềm nén sự tức giận, nhưng khuôn mặt vẫn cứ kìm nén như mặt đại tiện, nhìn đặc biệt hung dữ.

Nén giận không phải là tác phong của hắn!

Thượng Dã Tiểu Thứ Lang nghĩ nghĩ, vẫn cảm thấy không thể bỏ qua như thế được. Thua trận máy tính là việc ngoài ý muốn, nhưng bọn hắn không chỉ am hiểu mỗi lĩnh vực máy tính.

Một tay xách áo phiên dịch viên đang thương cảm, Thượng Dã Tiểu Thứ Lang âm trầm nói gì đó.

Sắc mặt phiên dịch viên ngày càng thay đổi, nhưng nhìn thấy sắc mặt khủng bố của Thượng Dã Tiểu Thứ Lang, cũng không dám phản bác, đành phải đi qua, cười khổ với mấy người Lãnh Tâm Nhiên: "Bạn sinh viên này." Mấy người Lãnh Tâm Nhiên quay đầu nhìn về anh ta.

"Việc này, bạn Thượng Dã Tiểu Thứ Lang nói muốn cùng mọi người đánh một trận bóng rổ. Cậu ta nói trận đấu hữu nghị thứ nhất, chúc mừng các bạn giành được thắng lợi. Cậu ta nói, quả thật mấy năm nay Trung Hoa phát triển rất nhanh, tuy khởi bước tương đối trễ nhưng hiện tại đã lên đến đây. Là nước láng giềng, cậu ta cảm thấy rất vui mừng khi thấy tốc độ phát triển của Trung Hoa nhanh đến vậy."

Phiên dịch viên vừa lau mồ hôi lạnh vừa nói lại những lời của Thượng Dã Tiểu Thứ Lang. Trong lòng không ngừng kêu khổ, sớm biết thế sẽ không đi học cái thứ tiếng đáng chết này, cư nhiên gặp phải đàn Tiểu Quỷ Tử biến thái này, thật sự là quá xui xẻo mà!

Tuy rằng những lời lần này của Thượng Dã Tiểu Thứ Lang dễ nghe hơn so với lần trước, nhưng hành động lại tương phải hoàn toàn với lời nói. Một mặt nói cái gì mà đứng thứ hai trong trận hữu nghị đầu tiên, một mặt lại không cam lòng nói muốn thi đấu bóng rổ, quả thật là đánh người khác một bạt tai mà.

Bất quá đấy là lời trong lòng, Tiểu Quỷ Tử kia vốn nói không giữ lời thay đổi thất thường, cho nên cũng không có ai để tâm đến chuyện của hắn lắm.

Vừa nghe thấy nhóm Tiểu Quỷ Tử cư nhiên không từ bỏ ý định muốn thi đấu bóng rổ, Triệu Nghị liền nở nụ cười không phúc hậu.

Tuy rằng cậu không rõ trình độ xã bóng rổ của đại học Yến Kinh, nhưng có Lăng Vũ ở đây, Tiểu Quỷ Tử muốn đấu bóng rổ tuyệt đối là hành vi tự rước lấy nhục mà!

Triệu Nghị cười hắc hắc đầy xấu xa, Lăng Vũ cũng nở nụ cười theo. Lại nói tiếp, diện mạo của Lăng Vũ vốn thiên về âm nhu, thế mà cậu ta lại khăng khăng chơi trò chơi man như vậy, hai loại khí chất kết hợp với nhau, sinh ra một loại sức quyến rũ kỳ lạ. Đây là sức quyến rũ độc đáo của riêng Lăng Vũ!

"Hắn nói muốn đấu bóng rổ?"

Lăng Vũ vuốt cằm, khóe miêng vẽ ra một độ cong xấu xa. Cậu còn chưa chờ phiên dịch viên trả lời, đã xoay người đi đến trước mặt Thượng Dã Tiểu Thứ Lang, nhìn xuống tên Tiểu Quỷ Tử chi cao một mét sáu mấy, phát ra một tiếng hừ lạnh đầy khinh miệt, sau đó xoay người trở lại vị trí cũ.

Thượng Dã Tiểu Thứ Lang sắp tức đến điên rồi. Tuy rằng tên nam sinh còn đẹp hơn cả nữ sinh này còn chưa nói gì, nhưng ánh mắt kia giọng điệu kia, thật hiển nhiên, đều là cười nhạo chiều cao của mình!

Thượng Dã Tiểu Thứ Lang tương đối hài lòng với cuộc sống của bản thân, cũng rất hài lòng với hoàn cảnh gia thế mà mình. Nhưng nếu hỏi hắn khiếm khuyết chỗ nào, có hai cái. Một là diện mạo, một là chiều cao.

Lấy thân phận của hắn, lấy tài năng của hắn, hẳn là nên xứng với một khuôn mặt đẹp trai kinh thiên động địa. Nhưng mà, trên thực tế, diện mạo của hắn bình thường, bình thường đến nỗi nếu ném hắn vào đám người thì sẽ không tìm được bóng dáng.

Mà chiều cao của hắn, lại càng là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng hắn.

Tuy rằng nói người trong nước cũng không cao, chiều cao của hắn so với mọi người trong nước thật bình thường, cũng không dễ thấy. Nhưng mà, đây chỉ là nói ở quốc gia của bọn hắn mà thôi. Đây không chỉ là vấn đề của một người, mà là vấn đề của cả quốc gia. Ở quốc gia của bọn họ, nam sinh cao một mét sáu mấy là bình thường, trên một mét bảy được tính là thuộc nhóm người cao rồi.

Nhưng mà, hắn biết, hết thảy chuyện này chỉ là trong nước mà thôi. Ngay cả Trung Hoa mà hắn luôn khinh thường, chiều cao trung bình của đàn ông cũng đều là một mét bảy mấy. Con số này, cao hơn cả một khoảng lớn so với nước hắn.

Thậm chí, nước bọn họ còn bị gắn cái danh hiệu người nhỏ bé!

Vài nam sinh Yến Đại ở đây, trên cơ bản đều cao trên 1m7. Ngay cả mấy trạch nam này, tuy rằng cách ăn mặc có chút đáng khinh, nhưng chiều cao lại rất đáng tự hào, tuyệt đối nằm trong nhóm người có vóc dáng cao.

Triệu Nghị và Lăng Vũ thì càng không cần phải nói, Triệu Nghị hơi thấp một chút, nhưng mà cũng 1m8, còn Lăng Vũ thì gần 1m9 rồi.

Mấy người bọn họ đứng trước mặt Thượng Dã Tiểu Thứ Lang, thật đúng là giống người lớn khi dễ con nít.

Thượng Dã Tiểu Thứ Lang biết bản thân mình không cao, đây là nỗi đau trong lòng hắn. Nhưng hắn tuyệt không lo lắng. Tuy rằng thân hắn không cao, nhưng hắn có kỹ thuật nha! Huống chi, hắn có lòng tin tuyệt đối đối với năng lực của bản thân. Hắn đã từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, nhóm người này tuyệt đối không phải đối thủ của hắn!

Chuyến đi xa lần này, trên cơ bản đã mang theo tất cả những người tinh thông trong nước rồi. Lĩnh vực máy tính dẫn theo vài cao thủ, nhưng lĩnh vực bóng rổ cũng có dẫn theo vài thanh niên nằm trong đội tuyển quốc gia. Tóm lại, bọn họ nhiều người như vậy, không có một ai là người thường! Lăng Vũ hưng phấn, chỉ kém há mồm nói: "Đến thì đến, ai sợ ai chứ!"

Bất quá, dù là như thế, cậu vẫn xoay người làm mặt quỷ với Lãnh Tâm Nhiên: "Sư phụ, đợi lát nữa nhớ xem mình dùng những động tác cậu dạy đánh cho mấy tên Tiểu Quỷ Tử này hoa rơi nước chảy nha!"

"Nếu bạn Thượng Dã Tiểu Thứ Lang đã đề nghị thi đấu bóng rổ, vậy thì so đi. Bất quá nhớ kỹ đây là trận đấu hữu nghị thứ hai. Mặt khác, đi thông báo cho người trong đội bóng rổ, kêu những người chủ lực của bọn họ đến hết đây. Đã muốn đấu với bạn học Thượng Dã, tuyệt đối phải lấy những đội viên tốt nhất trong trường chúng ta, nếu không, chính là không tôn trọng bạn học Thượng Dã rồi!"

Đông Phương Di luôn giống như người bàng quang lại đột nhiên đi tới, không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của những người khác, thanh thanh đạm đạm nói.

Phiên dịch viên nói lại lời của cô cho Thượng Dã Tiểu Thứ Lang nghe. Thượng Dã Tiểu Thứ Lang nghe xong vẫn chưa biểu hiện ra chút thần sắc bất mãn nào. Bất quá, hắn vẫn đưa ra yêu cầu, chỉ vào các thành viên của KING dùng loại giọng điệu khinh thường nói: "Có nhưng, nhưng trong bọn họ, ít nhất phải có một người ra sân."

Ý của Thượng Dã Tiểu Thứ Lang rất đơn giản, KING đã đánh bại bọn họ. Mặc dù không thể thắng trong trò chơi, nhưng ít nhất có thể thắng lại ở lĩnh vực khác. Đa số mọi người thích chơi game đều là trạch nam, mà trạch nam đều ghét vận động. Mà hắn lợi dụng chính là điểm này, hắn tin, mấy người này, đều không khá mà không dùng được. Thoạt nhìn bộ dáng rất lợi hại, nhưng nếu thực sự ra sân, tuyệt đối không bằng mình!

"Được!"

Thượng Dã Tiểu Thứ Lang thậm chí còn không thèm thương lượng với các đồng đội, trực tiếp đưa ra quyết định.

Hắn đang chìm trong sự hưng phấn, cũng không nhìn thấy ánh mắt thương hại của mấy người bên KING.

Một giờ sau, người trong đội bóng rổ liền chạy tới. Bọn họ vốn đang thi đấu hữu nghị với trường kế bên, vừa nghe thấy đám người Tiểu Quỷ Tử nước N muốn tìm họ thi đấu, không thèm lo đến trận hữu nghị kia nữa, trực tiếp nói với đối phương vài câu liền chạy lấy người.

Hơn nữa, bởi vì biết muốn đấu với nhóm Tiểu Quỷ Tử, nên các đội viên trong đội bóng rổ trường đại học công nghiệp kế bên cũng chạy đến góp vui.

"Chủ tịch."

Đội trưởng đội bóng rổ cao lớn giống như tinh tinh, bộ dạng rất giống với cao thủ Quán Lam trong Xích Mộc (mình cũng không biết là ai nữa). Mà người vô cùng nghiêm khắc với đội viên như anh ta, trước mặt Đông Phương Di lại ngoan ngoãn giống như con mèo nhỏ, ngay cả thanh âm nói chuyện cũng nhẹ nhàng ôn nhu, giống như đang sợ cô vậy.

"Vị này chính là bạn học Thượng Dã Tiểu Thứ Lang. Cậu ta nói muốn tiến hành một trận thi đấu hữu nghị với chúng ta, bất quá cần phải có một trong mấy người này dự thi." Đông Phương Di chỉ chỉ vào mấy người Lãnh Tâm Nhiên, trên mặt không có chút biểu cảm dư thừa nào, xem ra căn bản không đem bọn họ để vào mắt.

Đội trưởng đội bóng rổ tên là Vương Hán, thân cao gần hai thước, là chủ đạo của đội. Điểm lợi hại nhất của anh ta chính là thân hình cao gần hai thước này, hơn nữa thân thể vô cùng rắn chắc, những lúc đấu một chọi một rất ít khi bị thua.

"Lăng Vũ, là cậu sao."

Vương Hán nhìn về phía bên kia, phát hiện trong đó có người quen, liền nở nụ cười.

Gương mặt Lăng Vũ vẫn lạnh lùng như trước, bất quá khi nhìn thấy Vương Hán thì môi hơi con lên một chút: "Đội trưởng!"

Cậu cũng từng là thành viên của đội bóng rổ, tất nhiên là nhận thức vị đội trưởng đội bóng rổ này rồi.

"Mấy người này là bạn của cậu?"

Vương Hán dùng ánh mắt hỏi Lăng Vũ.

Lăng Vũ gật đầu: "Uh, người này là Lãnh Tâm Nhiên, là sư phụ tôi. Đây là Triệu Nghị, là anh em tốt của tôi, là cao thủ máy tính. Những người này, đều là người trong xã đoàn của chúng tôi."

Vương Hán cũng không thèm để hai chữ "Sư phụ" này vào mắt. Anh ta cảm thấy, nhìn bộ dáng của Lãnh Tâm Nhiên, hẳn là cũng có tài năng đặc thù ở phương diện nào đó. Cho nên cũng chỉ gật đầu, vẫn chưa chú ý nhiều lắm.

"Chủ tịch, bây giờ chúng ta bắt đầu trận đấu sao? Sân bóng rổ còn trống, nếu đấu liền bây giờ, tôi sẽ gọi cho thầy Lưu đến làm trọng tài."

Đông Phương Di trưng cầu ý kiến của Thượng Dã Tiểu Thứ Lang, nhẹ nhàng gật đầu: "Ừ, đấu luôn bây giờ đi."

Kết quả là, một đoàn người ngựa hùng hùng hổ hổ tiến về sân bóng rổ.

Nhìn mấy nam sinh giống như người khổng lồ trước mắt này, mấy nam sinh đám người Thượng Dã Tiểu Thứ Lang đều lộ ra vẻ mặt ghen ghét.

Đội nước N có năm thành viên, một trong số đó tất nhiên là Thượng Dã Tiểu Thứ Lang. Bốn người còn là, đều là các nam sinh cao khoảng 1m8. Ở nước N, nam sinh vượt qua được 1m8 tuyệt đối là vô cùng hiếm có, ở trong nước tuyệt đối có thể đứng đầu. Nhưng mà hiện tại, so sánh với cái đội viên của đội bóng rổ Yến Đại thân cao trên 1m9, chiều cao của bọn họ, thật sự là không đáng nhắc tới rồi.

Đặc biệt còn có Vương Hán cao gần hai thước, lại càng như một tòa tháp cao chắn trước người bọn họ!

Danh sách được xác định rất nhanh, Vương Hán khẳng định sẽ ra sân. Bên KING thì phái ra Lăng Vũ, về phần lời nói của người nào đó, xem như là vũ khí bí mật đi! "Cẩn thận một chút, tên Thượng Dã Tiểu Thứ Lang kia biết võ thuật, cho nên đừng cứng đối cứng với hắn, nếu không, khẳng định sẽ chịu thiệt!"

Trước khi trận đấu bắt đầu, Lãnh Tâm Nhiên nhắc nhở Lăng Vũ.

Lăng Vũ sửng sốt, không dám tin nhìn về phía tên Thượng Dã Tiểu Thứ Lang thấp lùn kia: "Tên tiểu tử kia biết võ thuật? Không thể nào, khoa trương vậy sao?"

Nhưng biểu cảm của Lãnh Tâm Nhiên lại nói cho cậu biết hết thảy không phải chuyện đùa, mà là sự thật.

"Trình độ hiện tại của hắn hẳn là ninja cấp thấp. Mặc dù trong đám ninja không tính là cao thủ, nhưng nếu so với người bình thường, thì chênh lệch như trứng gà với tảng đá vậy. Cho nên, đừng coi thường hắn. Có một số con chó một khi điên lên, sẽ cắn chết người!"

Lăng Vũ nở nụ cười. Bởi vì cậu nghe thấy sư phụ nhà mình gọi tên Tiểu Quỷ Tử này là chó điên mà cảm thấy vui vẻ. Dựa theo quan sát của hắn, sư phụ nhà mình có vẻ như rất ghét Tiểu Quỷ Tử.

Bất quá, như thế khiến cho cậu càng thêm đề phòng. Đến cả sư phụ cũng kêu cậu phải cẩn thận, chắc chắn là có ẩn tình.

"Yên tâm đi, sư phụ. Mình ra sân trước, dù sao cũng có cậu ở phía sau làm chỗ dựa, mình còn sợ gì chứ?"

Gặp qua kỹ năng chơi bóng của Lãnh Tâm Nhiên, lại phối với thân thủ lợi hại của cô, Lăng Vũ cũng không cảm thấy Tiểu Quỷ Tử có thể chiếm được lợi thế gì từ tay cậu.

Các đội viên của Yến Đại mặc chính là đồng phục thi đấu của Yến Đại, mà bên Thượng Dã Tiểu Thứ Lang, thế nhưng lại mặc đồng phục có in hình mặt trời chói chang. Trong sân vận động của Yến Đại, hình mặt trời này thật đúng là vô cùng chói mắt!

Sau tiếng còi, trận đấu bắt đầu!

Vương Hán, phát huy tác dụng tường đồng vách sắt của anh ta, trong lúc tranh bóng trực tiếp cướp bóng, sau đó dùng bàn tay to ném sang cho đội hữu.

Trận đấu kịch liệt hơn nhiều so với trong tưởng tượng. Không thể không nói, kỹ thuật của mấy người bên Tiểu Quỷ Tử thật đúng là không tệ. Ít nhất, chỉ dựa vào kỹ thuật mà nói, có vẻ hơn mấy người bên đội bóng rổ của Vương Hán.

Đội trường đấu với đội quốc gia, tất nhiên là cách biệt một trời một vực. Cho dù đội tuyển quốc gia đó yếu đến mức nào, thực lực vẫn mạnh hơn so với đội trường.

Bốn người này phối hợp, ăn ý mười phần, hơn nữa thế công sắc bén. Mặc dù chiều cao không đủ khiến cho họ rơi vào thế yếu, nhưng kỹ xảo lại có thể bù lại khuyết điểm này. Cho nên, thế cục nghiêng về một bên theo như dự tính ban đầu của Lăng Vũ không có xuất hiện. Ngược lại, hai đội đấu vô cùng kịch liệt, ngươi tranh ta đoạt, trên cơ bản là không hơn kém nhau nửa phần.

Bất quá, bên Yến Đại có hai người biểu hiện đặc biệt xuất sắc. Một người tất nhiên là Quý công tử sân bóng danh xưng Lăng Vũ, động tác của cậu nhanh nhẹn, hơn nữa mười phần đẹp trai. Động tác giả của cậu,trên cơ bản là bách chiến bách thắng, những người đối đầu với cậu đều bị động tác giả của cậu làm cho hoa mắt. Mà một người khác, chính là đội trưởng đội trường Yến Đại Vương Hán.

Anh ta giống như thủ vệ trung thành canh giữ ở khung bóng rổ, chỉ cần có người ném rổ đều bị anh ta ra sức ngăn lại. Thân thể của anh ta cao lớn cường tráng, kỹ thuật cũng không tệ, cơ hồ chỉ cần nhảy lên một chút đã có thể chắn được người ta rồi.

Đã có vài Tiểu Quỷ Tử ném rổ đều bị anh ta ngăn lại.

Một người tiến công, một người phòng thủ, Lăng Vũ và Vương Hán phối hợp với nhau vô cùng hoàn mỹ, khiến cho Yến Đại tuy rằng vẫn chưa chiếm được ưu thế, nhưng vẫn chưa rơi vào thế yếu.

Thượng Dã Tiểu Thứ Lang tức giận đến nghiến răng, hắn vốn nghĩ, mình dẫn vài người này đến là có thể đánh cho bọn họ hoa rơi nước chảy, không nghĩ tới cư nhiên lại lâm vào cục diện giằng co.

Đặc biệt là tiểu tử của KING kia, giống như con khỉ vậy, nơi nào có bóng thì nơi đó có cậu ta. Hơn nữa cậu ta vô cùng giảo hoạt, đến lúc này vẫn chưa có người nào cướp được bóng từ tay cậu ta.

Thù mới cộng thêm hận cũ, Lăng Vũ đã trở thành các đinh trong mắt cái gai trong thịt của Thượng Dã Tiểu Thứ Lang rồi. Thân hình của hắn không cao, không hợp với việc ném rổ, cũng may thể lực của hắn đủ mạnh, cộng thêm động tác linh hoạt, thích hợp với việc chạy khắp sân.

Sau khi đem Lăng Vũ trở thành mục tiêu của mình, Thượng Dã Tiểu Thứ Lang liền thay đổi sách lược tác chiến tới gần Lăng Vũ, tiến hành phòng thủ.

Nhìn thấy Thượng Dã Tiểu Thứ Lang xem Lăng Vũ thành mục tiêu, Lãnh Tâm Nhiên luôn mặt không biểu cảm đột nhiên đứng dậy từ trên ghế. Tiếp đó, Triệu Nghị kinh ngạc nhìn chăm chú vào bóng dáng đang từ từ đi đến sân bóng.

Vốn là Lăng Vũ không xem tên Thượng Dã Tiểu Thứ Lang này vào mắt. Nhìn thấy hắn từ khi bắt đầu thi đấu một điểm cũng chưa ghi được thì liền nổi lên tâm lý khinh miệt. Bất quá, khi nhìn thấy hắn đột nhiên tiến hành phòng thủ bên cạnh mình, nhớ tới lời dặn của Lãnh Tâm Nhiên. Cho nên tuy rằng trong lòng có chút khinh thường, nhưng vẫn cẩn thận đề phòng hắn, sợ hắn giỡ trò ám toán gì đó.

Thượng Dã Tiểu Thứ Lang luôn tìm kiếm cơ hội, hắn biết, nếu bản thân vội vàng động thủ, kết quả sẽ chi là tiền mất tật mang.

Bất quá, rất nhanh, cơ hội đã tới rồi.

Trong một lần cướp bóng, Vương Hán lại phát huy ưu điểm chiều cao của mình, đột nhiên nhảy lên cướp bóng ngay trước rổ. Bất quá, anh ta chỉ thuận tay ném bóng đến sân đối diện, cũng không giữ bóng trong tay.

Thật khéo là, trái bóng kia vừa vặn bay về hướng của Lăng Vũ.

Lăng Vũ sao có thể buông tha cơ hội này, hết sức chăm chú thậm chí quên luôn cả tên Tiểu Quỷ Tử Thượng Dã Tiểu Thứ Lang đang ở bên cạnh mình, Lúc nhìn thấy trái bóng sắp rơi đến chỗ mình, Lăng Vũ thả người nhảy lên, hai tay mở ra, bay thẳng về hướng trái bóng. Cùng lúc đó, Thượng Dã Tiểu Thứ Lang luôn không có động tỉnh gì cũng nhảy lên theo. Thật hiển nhiên, trái bóng này chắc chắn là không vào tay hắn được. Thậm chí có một số người còn bật cười vì hành động không biết tự lượng sức mình của hắn. Nhưng mà, người khác không biết, mục tiêu của hắn căn bản không phải là bóng, lúc Lăng Vũ sắp bắt được bóng, cậu liền cảm giác được có một cỗ ngoại lực ập vào người mình. Tiếp sau đó, cơ thể vốn ổn định mất cân bằng trong nháy mắt, trực tiếp ngã từ không trung xuống. Bất quá, trước khi ngã xuống, cậu vẫn thuận tay ném bóng trên tay ra ngoài.

Vào cái giây trước khi ngã xuống ấy, cậu mơ hồ nhìn thấy được nụ cười đắc ý đầy âm lãnh trên mặt Tiểu Quỷ Tử.

Nơi bị đụng trúng đau đớn một trận, quan trọng hơn là, cậu khẳng định, nơi đó tuyệt đối đã bị bầm tím rồi. Hơn nữa cậu vừa bị mất cân bằng mà ngã từ không trung xuống, tên Tiểu Quỷ Tử kia cũng lảo đảo một cái ngã xuống trên người cậu, thật khéo là, chân đối phương trùng hợp dẫm nát trên tay cậu!

"Răng rắc!"

Một tiếng xương cốt thanh thúy vang lên, đôi mắt luôn luôn hơi híp lại của Lăng Vũ đột nhiên mở thật lớn, không dám tin nhìn vào cánh tay của mình. Nơi đó, đang truyền đến từng đợt đau nhức! Đâu nhức đến nỗi trước mắt cậu dần biến thành màu đen. Chơi bóng rổ nhiều năm như vậy, bị thương đã trở thành chuyện bình thường rồi. Nhưng cánh tay bị giẫm gãy hung bạo như vậy, vẫn là lần đầu gặp được. Loại đau đớn hít thở không thông này, khiến cho Lăng Vũ cuộn cả người lại thành hình tròn.

Khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo, tuy rằng không có phát ra tiếng rên thống khổ nào. Nhưng từ vẻ mặt vặn vẹo đầy mồ hôi lạnh của cậu có thể thấy được, hiện tại cậu đang thống khổ đến mức nào!

Quan trọng hơn là, những người khác căn bản không chú ý tới hành động của Tiểu Quỷ Tử. Bởi vì Tiểu Quỷ Tử chỉ dùng sức đạp cậu một cái rồi lập tức lui lại. Động tác của hắn rất kín, vừa kéo nương theo ưu điểm vóc người thấp bé của hắn, dùng thân thể Lăng Vũ che hết tất cả động tác của hắn. Cứ như vậy, không có ai biết là hắn đã động tay động chân, chỉ xem như Lăng Vũ bị thương do ngoài ý muốn! Đúng lúc này, Lãnh Tâm Nhiên luôn yên lặng đứng đợi bên ngoài đột nhiên phát ra một tiếng đầy phẫn nộ: "Dừng tay!"