Hồng Thanh nghe hỏi, vội vàng kể lại chuyện mới vừa nhận được điện thoại, kể chuyện Mộc Vân Phong muốn trốn đi cho Hồng Bưu biết.
Hồng Bưu vừa nghe, sắc mặt thay đổi, mắt trở nên sâu xa. Trầm tư một chút, mới nói với Hồng Thanh: "Cậu đi sắp xếp đi, trong chốc lát nữa tôi sẽ đi gặp cô gái kia."
"Vâng." Nghe Hồng Bưu muốn đi gặp cô gái kia, trong lòng Hồng Thanh có chút cao hứng. Anh ta nghĩ cô gái kia không muốn gặp mình, cũng sẽ không không muốn gặp lão đại của mình đâu.
Phải biết rằng lão đại bất kể là xuất thân hay là bản nhân anh ấy cũng đều ưu tú hơn mình nhiều, anh ta không tin cô gái kia thấy lão đại rồi lại không có ý gì khác.
Chuẩn bị xe xong, Hồng Bưu và Hồng Thanh cùng lên xe đi đến bệnh viện.
Lúc này, trong bệnh viện cô y tá đã tỉnh, cô vừa mở mắt lại thấy mình đang nằm ở trên giường bệnh, chợt giật nảy mình. Vừa bật dậy vừa suy nghĩ xem tại sao mình lại ngủ ở trên giường bệnh.
Cô y tá sờ sờ đầu của mình, sao lại nghĩ không ra tại sao nằm ở trên giường bệnh. Cô nhớ rõ ràng mình đang giúp bệnh nhân phòng này bôi thuốc sau đó lập tức rời đi mà, tại sao lại nằm ở trên giường, trên giường đấy?
Cô y tá nhất thời không nghĩ ra, quay đầu tìm kiếm thì ra là phòng của bệnh nhân kia, khi thấy Mộc Vân Phong đang ngã người trên ghế sô pha xem tạp chí thì bước nhanh tới nói: "Thật xin lỗi, em lại nằm trên giường bệnh của chị, lại ngủ thiếp đi."
Nhìn cô y tá nhỏ hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, mà cô ấy lại nói xin lỗi với mình, khóe miệng Mộc Vân Phong khẽ nhếch lên, nở nụ cười: "Không sao, em mệt mỏi nghỉ ngơi một chút cũng phải thôi mà."
"Cám ơn, cho em hỏi bây giờ là mấy giờ rồi?" Cô y tá nhỏ xinh đẹp vừa nghe Mộc Vân Phong nói, biết chị ấy không có trách mình thì yên tâm. Vội vàng hỏi chị ấy mấy giờ rồi, cô không biết mình đã ngủ ở chỗ này bao lâu rồi, bác sĩ có tìm mình hay không.
Nếu như bác sĩ không tìm được mình, vậy thì lôi thôi rồi.
"Không cần khẩn trương, em chỉ thiếp đi một lúc thôi. Nếu có người làm khó dễ em, chị sẽ nói giúp em." Mộc Vân Phong thấy vẻ mặt đó của cô y tá nhỏ cũng biết cô ấy đang lo lắng cái gì, vì vậy cười với cô ấy và cho thêm “liều thuốc an thần”.
Đối với cô y tá nhỏ này, Mộc Vân Phong vẫn có chút xíu áy náy, vì mình muốn bỏ trốn nên mới đánh ngất đối phương. Hơn nữa đối phương không những không biết mà còn nhận lỗi với cô, điều này làm cho trong lòng Mộc Vân Phong áy náy.
Lúc này mới đảm bảo với cô y tá nhỏ, nếu như có phiền toái có thể đến tìm cô. Thực tế thì cô y tá nhỏ xinh đẹp này rất chiếu cố cô, cô rất muốn giúp cho cô ấy.
"Cám ơn." Cô y tá nhỏ cám ơn Mộc Vân Phong, vừa đẩy xe đẩy của mình mở cửa phòng đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, cô y tá nhỏ liền bị hai tên giữ cửa chặn lại, làm cho cô y tá nhỏ rất khó hiểu mà hỏi: "Hai vị đại ca có chuyện gì sao?"
Cô y tá nhỏ biết bệnh nhân kia từ khi mới vào phòng này, hai người này lập tức canh giữ ở cửa, nhưng hôm nay sao bọn họ đột nhiên ngăn mình lại không để cho mình đi đây?
"Cởi khẩu trang và mũ của cô xuống." một người đàn ông trong đó lạnh lùng nói với cô y tá nhỏ. Anh Thanh lại mới vừa nói với bọn họ nếu như để cô gái trong phòng trốn thoát, như vậy bọn họ sẽ mất mạng.
Nghĩ cho cái mạng nhỏ của mình, bọn họ phải kiểm tra cẩn thận. Nhất là cô gái kia mới vừa cải trang thành y tá muốn trốn đi, bọn họ càng không thể phớt lờ.
"Cái gì?" Y tá nhỏ nhất thời nghe không hiểu, lui về phía sau một bước mở to đôi mắt nhìn cái tên đàn ông lạnh lùng kia, không hiểu tại sao bọn họ lại bảo cô lấy cái mũ và khẩu trang xuống.