Ai da, nếu tai nghe không dây của cô vẫn còn thì tốt rồi, cô có thể liên lạc với chị em của mình để cứu cô ra ngoài. Đáng tiếc tai nghe không dây của cô không còn ở trên người, không biết là rớt ở đâu rồi, chắc là bị Hồng Bưu lấy mất rồi.
Nếu như rớt mất thì tốt rồi, còn nếu bị tên Hồng Bưu chết tiệt kia lấy đi, thì chị em của cô sẽ gặp nguy hiểm.
Vẻ mặt Mộc Vân Phong phiền não, không biết trước mắt làm sao rời khỏi cái chổ quỷ quái này.
Ngoài cửa, hai tên giữ cửa, vừa thấy Mộc Vân Phong trở về phòng, khép cửa phòng lại, lập tức lấy điện thoại ra, gọi ra ngoài.
Bệnh nhân trong phòng muốn bỏ trốn, bọn họ phải báo cáo với đại ca, bằng không nếu xảy ra chuyện, bọn họ không chịu nổi trách nhiệm này.
Cao ốc của tập đoàn Hồng thị, phòng làm việc của chủ tịch.
Hồng Bưu đang ngồi dựa vào trên ghế, chân hơi gác lên trên đùi, không có đung đưa chút nào. Anh đan tay, dựa lưng vào chiếc ghế đột nhiên lắc đầu.
Trên bàn làm việc, tài liệu để ngay ngắn một bên trong khay đựng hồ sơ, trên bàn để một một phần tài liệu chờ ký tên, một cây viết đặt nằm trên chồng văn kiện, màu vàng của cây viết lấp lánh sáng bóng lộng lẫy.
Bàn làm việc đối diện, tay Hồng Thanh đặt lên bụng của mình, nhìn Hồng Bưu phía đối diện, vẻ mặt một mực cung kính.
"Điều tra thế nào rồi?" Hồng Bưu nhìn thư ký của mình, hai tay bắt chéo trước ngực, cả người ngã về phía sau nằm ngửa ra trên chiếc ghế to bản.
"Thật xin lỗi Chủ tịch, thuộc hạ không có năng lực còn chưa tra ra được." Hồng Thanh nghe Hồng Bưu hỏi, nhất thời khẩn trương, trên trán toát ra mồ hôi lấm tấm.
"Thật xin lỗi? Không có năng lực?" Hồng Bưu lặp lại lời của Hồng Thanh, giọng nói lạnh như băng, ánh mắt sắc bén nhìn vào anh ta, thấy Hồng Thanh cả người run lên.
Theo bên cạnh Hồng Bưu đã vài năm qua, đối với thói quen của Hồng Bưu anh ta rõ như lòng bàn tay. Giống như giờ phút này, vừa nghe giọng nói của Hồng Bưu là anh ta biết lão đại đang tức giận.
"Lão đại yên tâm, tôi nhất định sẽ nhanh chóng tra ra được." Hồng Thanh không dám đối mặt với Hồng Bưu, lại không dám nhìn vào mắt của anh, chỉ có thể cúi đầu bảo đảm với Hồng Bưu.
"Mau chóng? Tôi hạn cho cậu tra ra trong vòng hai ngày, nếu như đến lúc đó không tra ra được, không cần tôi nói cậu cũng biết phải làm sao rồi." Đối với thuộc hạ đã đi theo mình nhiều năm, Hồng Bưu không thèm nói tới chút tình riêng nào, lạnh lùng phun ra một câu, rồi ngồi thẳng người vùi đầu vào công việc trên tay.
Hồng Thanh thấy Hồng Bưu lạnh lùng như vậy cũng biết chuyện này không thể thương lượng, chỉ có thể ở trong vòng hai ngày tự mình tra ra thân phận của cô gái kia, bằng không thì…
"Cô gái chết tiệt, nói ra tên tuổi của cô cho tôi biết một chút sẽ chết sao." Trong lòng Hồng Thanh thầm mắng Mộc Vân Phong xoay người nhẹ nhàng lui ra khỏi phòng làm việc của Hồng Bưu.
Mới ra khỏi phòng làm việc, điện thoại di động trên người vang lên, lấy ra thì thấy là số của tên đàn em đang trông coi cô gái kia gọi tới, nhấn nút trả lời.
Còn chưa nghe xong cuộc điện thoại sắc mặt của Hồng Thanh đã rất khó coi, ra lệnh cho thủ hạ: "Các cậu canh giữ thật kỹ cho tôi, nếu như để cô ta chạy thoát, tôi muốn mạng của các cậu."
Nhận điện thoại xong, Hồng Thanh lại đi tới trước cửa phòng làm việc của Hồng Bưu, đứng tần ngần không biết mình có nên đi vào hay không. Cuối cùng nghĩ rằng cần phải nói cho lão đại biết tin cô gái này muốn chạy trốn, để cho lão đại tự có tính toán.
Vì vậy lại gõ cửa phòng làm việc của Hồng Bưu, cho đến khi bên trong truyền đến giọng nói: "Vào đi.", Hồng Thanh mới dám đẩy cửa đi vào.
Hồng Bưu thấy Hồng Thanh vừa đi rồi quay lại, chỉ ngẩng đầu ngó hắn một cái, rồi tiếp tục cúi đầu phê duyệt tài liệu trên tay. Trực tiếp gạt Hồng Thanh sang một bên, cho đến khi đã xem hết toàn bộ văn kiện, lúc này mới ngẩng đầu lên lần nữa hỏi: "Có chuyện gì?"