Nữ Vương Hắc Đạo: Anh Bạn Đừng Chọc Tôi

Chương 96: Đương gia của Hồng Thị (Hai)




Cúi thấp đầu, đẩy xe đẩy đi từ từ, thấy sắp đến cửa thang máy, đột nhiên từ sau lưng truyền đến một tiếng kêu: "Đứng lại."

Mộc Vân Phong vừa nghe thấy, trong lòng hơi hoảng hốt, thầm nghĩ: chẳng lẽ bọn họ phát hiện ra cái gì? Nhưng, chỉ trong nháy mắt như vậy sao, Mộc Vân Phong lập tức bình tĩnh lại, đứng ở đó lẳng lặng chờ người kia nói chuyện.

"Ngẩng đầu lên." người đó đi tới trước mặt Mộc Vân Phong, cặp mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào cô.

Trong khoảng thời gian ngắn trong lòng Mộc Vân Phong xung đột dữ dội, người đó gần ngay trước mắt, rốt cuộc là một quyền đánh ngã đối phương rồi chạy trốn, hay là ngẩng đầu lên. Nếu ngẩng đầu lên lỡ như đối phương nhận ra mình thì làm sao đây? Nếu là như vậy, mình nhất định trốn không thoát rồi.

Lúc Mộc Vân Phong đang rối rắm, lại có mấy người nữa bước tới hành lang, bọn họ đứng thành vòng bao xung quanh Mộc Vân Phong.

Thấy cái vòng này, Mộc Vân Phong bất đắc dĩ ngẩng đầu lên. Nhìn thấy người đàn ông vừa nói chuyện với cô, lẳng lặng chờ đợi hành động của anh ta. Mặc dù cô không biết làm sao đối phương lại phát hiện được sơ hở, nhưng rất dễ nhận thấy đối phương đã phát hiện ra cái gì đó mới bảo cô dừng lại.

"Trên người cô sao lại có mùi thuốc nồng như vậy?" Người đàn ông tiến lên một bước, nhích gần tới người của Mộc Vân Phong, mũi hướng về phía người Mộc Vân Phong ngửi ngửi, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở trên đầu cô.

Nghe người đàn ông hỏi, thấy hành động của anh ta, Mộc Vân Phong lập tức biết là cái gì lộ ra sơ hở rồi. Khó trách đối phương có thể phát hiện ra sự khác thường của cô, nguyên do là mùi thuốc trên đầu đã bán đứng cô.

Cô nghĩ, thân hình của cô và cô y tá nhỏ xấp xỉ nhau, hơn nữa còn đội mũ, còn mang khẩu trang, chỉ lộ hai con mắt, đối phương không thể nào dễ dàng đoán ra cô, lại không nghĩ rằng kết quả là mùi thuốc trên đầu bán đứng cô.

"Vị đại ca này cứ nói đùa, tôi là y tá, sao trên người lại không có mùi thuốc được chứ?" Mặc dù Mộc Vân Phong bị đối phương nghi ngờ, nhưng vẫn bình tĩnh bẻ lại lời của đối phương.

Y tá đúng là mỗi ngày tiếp xúc với thuốc và bệnh nhân, làm sao có thể không có một chút xíu mùi thuốc trên người đây?

"Vậy sao?" Mặp mắt người đàn ông nhìn vào Mộc Vân Phong, rõ ràng tỏ vẻ hoài nghi. Sau đó anh ta đưa tay chụp lấy phía trên đầu Mộc Vân Phong, chụp lấy cái mũ của cô rồi nói: "Vậy trên đầu cô quấn cái gì vậy?"

"A, đó là do tôi không cẩn thận mới đụng trúng tường." Mộc Vân Phong thản nhiên trả lời, mặc dù trong lòng đã biết hôm nay cô không trốn ra được, nhưng vẫn muốn thử một lần miệng lưỡi linh hoạt của mình, có thể lừa gạt vượt qua kiểm tra được hay không.

Động tĩnh trên hành lang bên này làm cho hai tên đứng gác trước cửa phòng của Mộc Vân Phong chú ý tới, một người trong đó đi tới, vừa nhìn thấy Mộc Vân Phong sắc mặt trở nên rất khó coi.

Anh không nghĩ tới mình đã canh giữ ở cạnh cửa mà cô nàng này lại chạy tới hành lang được, nếu như để lão đại biết thế nào anh ta cũng có quả ngon để ăn.

Vì vậy đến gần Mộc Vân Phong nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi thật đúng là đã xem thường cô rồi. Bây giờ thì tự mình quay lại, hay là tôi bắt cô trở về."

Anh ta nói xong thì nhìn chằm chằm vào Mộc Vân Phong, bộ dáng như muốn ăn thịt người.

Nghe anh ta nói, Mộc Vân Phong biết lần này hoàn toàn không đùa nữa, tên ôn thần giữ cửa này không giống như cái tên trên hành lang. Tên giữ cửa đã gặp qua dáng vẻ của mình, cho nên kế hoạch bỏ trốn của cô đã thất bại.

Xoay người đi, kiêu ngạo ngẩng đầu lên đi về phía căn phòng. Nhưng trong lòng cô mắng cái tên vừa kêu cô dừng lại và tên ôn thần giữ cửa tám chục lần, thậm chí mắng cả tổ tông của đối phương.

Đẩy cửa đi vào, cô y tá còn chưa tỉnh lại. Mộc Vân Phong vội vàng đổi lại quần áo cho đối phương, sau đó ngồi xuống một bên ghế sô pha, vẻ mặt ảo não.