Lão đại của các cô đã mất rồi.
Mấy người đổ sụp xuống trên mặt đất, trong lòng âm thầm thề không đội trời chung với Hồng bang, họ nhất định sẽ trả thù cho lão đại.
Lại một giờ nữa trôi qua, vẫn không có tin tức của Mộc Vân Phong và Phượng Như Ảnh, bọn Hỏa các cô mới hết hy vọng rời khỏi bờ sông.
Lúc này, ở hạ lưu sông Cẩm Giang có một chiếc thuyền đang tiến đến, người lái thuyền chính là Ảnh Vũ một trong những thủ hạ của Phượng Như Ảnh. Chỉ thấy anh ta lái thuyền nhanh vun vút, mặc dù trên mặt không lộ vẻ gì, nhưng trong mắt lại rõ ràng có vẻ sốt ruột.
Bọn họ vốn đã bàn xong buổi sáng tới đón Phượng Như Ảnh, nhưng lại không nghĩ tới kế hoạch biến hóa khó lường. Khi bọn họ đang trên đường chạy tới, lão đại lại xảy ra chuyện.
Lúc bọn họ nhận được tin tức, quả thật sắp điên lên, thuê một chiếc thuyền lập tức cấp tốc chạy tới. Lại không nghĩ tới khi thuyền bọn họ mới vừa khởi động không bao lâu lại nhận được tin tức, một chiếc thuyền nhỏ bị đụng tới nổ tung. Điều này càng làm cho lòng bọn họ như lửa đốt, vừa gấp rút chạy đến, vừa cầu nguyện cho lão đại của mình ngàn vạn lần đừng gặp chuyện không may.
Mặc dù bọn họ đều biết lão đại biết bơi, nếu như gặp chuyện không may thì trước đó nhảy xuống sông vậy tuyệt đối không có việc gì, chỉ sợ lão đại bị thương hoặc là bị người khác vướng tay vướng chân.
Bọn họ sớm đã biết rõ sát thủ của Hồng Nhan Các cũng ở cùng với lão đại, cũng không biết cô ấy có thể bơi hay không, nếu như hai người cùng bơi còn dễ nói một chút, nhưng nếu quả thật cô ấy không biết bơi, như vậy lão đại của bọn họ thê thảm rồi, nhất định sẽ bị cô ấy liên lụy.
Con thuyền nhanh chóng lao đi. Đột nhiên, một vật màu đen trôi nổi trên sông làm cho Ảnh Vũ chú ý. Vì vậy nói với Ảnh Phong ở bên cạnh: "Cầm ống nhòm xem xem vật thể màu đen kia là cái gì?"
Ảnh Phong vừa nghe có vật thể trên sông, nhanh chóng lấy ống nhòm treo trong phòng điều khiển nhìn ra mặt sông. Vừa nhìn liền phát hiện ra đó là người ta, vì vậy nói: "Áp sát về phía bên kia đi, là người đó."
Ảnh Vũ vừa nghe, trong lòng khẽ động, tiến gần tới vật thể màu đen đó.
Từ từ đến gần vật thể màu đen, thấy rõ quần áo trên thân thể của người kia, mắt Ảnh Phong từ từ trợn to, sau đó rất nhanh chạy ra khỏi khoang thuyền. Ảnh Vũ vừa thấy hành động của Ảnh Phong, từ từ dừng thuyền lại. Thấy người anh em của mình cầm một cây trúc thật dài lật cái bóng đen trong nước lên.
Lúc này Ảnh Vũ cũng thấy rõ quần áo trên thân thể người kia, trong lòng một hồi kích động, chạy mấy bước ra khỏi khoang thuyền, cùng với Ảnh Phong lật thân thể người kia lên.
Thân thể người kia vừa lật lại nằm ngửa người trên mặt sông, Ảnh Phong và Ảnh Vũ đã thấy rõ mặt của đối phương, sau đó Ảnh Phong nhảy xuống sông, vớt người kia lên.
Người đó dĩ nhiên là Phượng Như Ảnh, lão đại của bọn họ.
Hai người khiêng Phượng Như Ảnh vào trong khoang thuyền, sau đó thử hơi thở trên mũi anh, thử qua một lần biết anh vẫn còn sống. Trong lòng vui mừng vô cùng, Ảnh Vũ nhanh chóng chạy về khoang thuyền, lái mũi thuyền quay trở lại.
Giờ phút này, bọn Ảnh Phong không phát hiện ở cách đó không xa bờ sông, vẫn trôi nổi một người. Vóc dáng của người nọ nhỏ nhắn xinh xắn, mặc một bộ quần áo nhạt màu. Theo nước sông phập phềnh, ở xung quanh cô có vết máu lờ mờ hòa vào trong nước sông.
Nhìn kỹ khuôn mặt ở trong nước kia, chính là Mộc Vân Phong. Lúc này cô nằm ở trong nước, quanh thân thỉnh thoảng trào ra vết máu, nhìn qua chính là bị thương, hơn nữa là bị thương không nhẹ.
Lúc này, ở chỗ thuyền nhỏ của Mộc Vân Phong bốc cháy, nhân viên cảnh vụ và người của Hồng bang đã rời đi, ngoại trừ chiếc thuyền lớn của Hồng thị vẫn đậu ở chỗ đó.
Hồng Bưu vẫn đứng ở trên boong thuyền, nhìn vào mặt sông không biết đang suy nghĩ gì, hồi lâu truyền ra một mệnh lệnh: "Tiếp tục đi về phía trước lục soát."