Lúc này, trên chiếc du thuyền xa hoa của Hồng thị, Hồng Bưu đang cầm ống nhòm nhìn một màn thủ hạ của mình truy đuổi chiếc thuyền nhỏ kia, càng nhìn anh ta lại càng kinh ngạc, cũng càng tức giận.
Âm thầm mắng: thật là một đám ăn hại, thuyền chiến ca nô nhiều như thế vậy mà ngay cả một chiếc thuyền nhỏ cũng không đuổi kịp.
Hồng Bưu thầm mắng bản thân mình đồng thời, lại khâm phục người lái thuyền một cách sâu sắc, người có thể lái chiếc thuyền chài bình thường đến trình độ này thì vẫn là lần đầu tiên anh nhìn thấy. Trong lòng Hồng Bưu nảy ra ý định chiêu dụ đối với người lái thuyền kia, đối với nhân tài như vậy, Hồng Bưu anh chưa bao giờ sợ thừa.
Thuyền bè qua lại trên sông, vì để tránh tai nạn trên sông, những chiếc thuyền khác trên mặt sông, có thể vào bờ thì cũng rối rít lái về hướng gần bờ. Bọn họ rất thức thời là không nên di chuyển trong đám náo loạn này, làm không tốt còn đem phiền toái đến cho mình. Bọn họ thấy rất rõ ràng trên bờ là xe cảnh sát và nhân viên cảnh vụ mặc đồng phục, cho nên tốt nhất hãy cứ tránh đi đã.
"Phượng Như Ảnh, chỉ có chạy vào bờ chúng ta mới có đường thoát." Thấy Phượng Như Ảnh liều mạng quần nhau với ca nô, Mộc Vân Phong lớn tiếng nói. Vừa rồi cô đã nghe rõ lời của Phượng Như Ảnh, cũng đã nhìn xem hướng chếch về phía trước một cách thận trọng.
Mộc Vân Phong cũng thấy những người đứng ở đó, cô cũng biết những người đó không đơn giản. Nhưng xem xét đánh giá qua một lượt, Mộc Vân Phong vẫn cảm thấy chạy về phía đó thì cơ hội thoát hiểm rất lớn.
Bởi vì bên đó có người của cô, cho dù những người đó không đơn giản, cho dù bản lĩnh khá hơn nữa. Nhưng người của cô cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt, vẫn phải có tự tin để đối phó với những người đó.
Huống chi Mộc Vân Phong và bọn Hỏa các cô vừa mới nói chuyện qua với nhau. biết được sắp xếp của các cô, tin tưởng rất nhanh, sẽ có hiệu quả.
"Đừng quên, đây là địa bàn của Hồng bang. Tôi không tin mấy người trên bờ của cô sẽ không nhìn ra, thực lực của bọn họ tuyệt đối không thể xem thường." Nghe Mộc Vân Phong nói, Phượng Như Ảnh nhàn nhạt lên tiếng. Anh biết chỉ có lên bờ bọn họ mới có thể thoát khỏi nơi này, thoát khỏi thành phố này.
Anh cũng biết thời gian lượn vòng trên sông cùng với người của Hồng thị không được bao lâu nữa, sớm muộn cũng sẽ bị đối phương đuổi kịp, dù sao đây cũng là đại bản doanh của người ta, chỉ cần đối phương phái mấy con thuyền từ phía trước tới đây, như vậy bọn họ chỉ có chạy đằng trời. Nhưng lúc này trên bờ không chỉ có nhiều cảnh sát như vậy, còn có người của Hồng thị nữa, muốn lên bờ cũng không phải dễ dàng như Mộc Vân Phong nghĩ.
"Tôi biết rõ, mà người của tôi đã sắp xếp, chúng ta lái về phía bờ trước, đợi lát nữa cơ hội vừa đến là chúng ta có thể lên bờ, sau đó rời đi." Mộc Vân Phong nhìn vào đôi mắt Phượng Như Ảnh, mang theo một chút ý thỉnh cầu.
Cô sợ nước và say sóng, nếu như tiếp tục nán lại thời gian dài, cô không biết mình còn có thể chịu được hay không. Hiện tại, mặc dù cô còn có thể đứng ở chỗ này nói chuyện cùng Phượng Như Ảnh, nhưng trời mới biết đầu của cô choáng váng bao nhiêu rồi.
Từ lúc Phượng Như Ảnh lái tăng tốc chiếc thuyền tới bây giờ, cô vẫn dùng ý chí khống chế thần kinh của mình, không muốn Phượng Như Ảnh thấy cô yếu ớt.
Nhưng nếu như thuyền này sẽ tiếp tục truy đuổi cùng ca nô, như vậy không bao lâu nữa, Mộc Vân Phong cô nhất định sẽ té xuống trước mặt của Phượng Như Ảnh. Đến lúc đó, bọn họ sẽ càng thêm nguy hiểm.
"Nhưng mà…" Phượng Như Ảnh vừa muốn nói chuyện. Đang lúc ấy thì trên bờ đột nhiên nổi lên xôn xao, rất nhiều người hướng về cùng một phương hướng. Những người đứng tự nhiên và bao gồm cả những nhân viên cảnh vụ mặc đồng phục.
Nhìn tình hình trên bờ, Mộc Vân Phong biết đó là Hỏa mới vừa nói với cô, gây rối. Người của cô đã bắt đầu hành động, lúc này là thời cơ lên bờ chính xác nhất của bọn họ.
Bởi vì tầm mắt của tất cả người trên bờ gần như đều bị thu hút về phía đó.
"Lái về phía bờ đi." Mộc Vân Phong lớn tiếng nói với Phượng Như Ảnh, trong mắt thoáng hiện nét cười. Nghĩ rằng mình có thể lên bờ ngay tức khắc, không cần phải chịu đựng loại say sóng khốn khổ này nữa rồi.