Bốn mắt nhìn nhau, khi cô thấy rõ người nọ là Lan thì yên lòng nói: "Lan, cậu dọa mình giật cả mình."
"Mình cũng sợ hết hồn." Lan vừa nói, vừa vỗ vỗ vào ngực của mình, bộ dạng hoảng sợ chưa tỉnh hồn lại. Nhưng, khi cô thấy cả ba người đã trang bị sẵn sàng, thấy dáng dấp họ đang muốn ra ngoài thì nói: "Các cậu muốn đi đâu vậy?"
"Lan, cậu tới vừa đúng lúc, có tin tức của lão đại rồi." Hỏa nhìn Lan nở nụ cười, rồi kéo cô đi qua hướng thang máy.
"Mình cũng vậy đến đây vì chuyện này nè." Lan vừa đi vừa nói. Cô vừa nhận được tin tức, tình hình trên sông Cẩm Giang, không chỉ có Hồng thị điều động xuất phát tám chiếc ca nô, ngay cả xe cảnh sát cũng hướng toàn bộ về truy đuổi trên sông.
Thông qua tình báo biết được, nguyên lai là do Hồng thị muốn đuổi theo hai tên trộm tối hôm qua. Hồng thị không chỉ dùng tới toàn bộ ca nô của bọn họ, hơn nữa còn báo cảnh sát, vừa đuổi theo trên sông, vừa ngăn chặn trên bờ. Bởi vì bất kể như thế nào nhất định phải bắt được hai người kia.
Lan vừa biết được tin tức này, lập tức chạy tới để bàn bạc cách đối phó cùng với Hỏa và mấy người các cô, tình huống hiện tại thế này phải cứu Mộc Vân Phong thì thật không dễ dàng, suy nghĩ một biện pháp tốt mới được.
Lỡ như thân phận các cô bị bại lộ, trở thành đồng hội đồng thuyền với hai người kia, bị cảnh sát đuổi bắt, như vậy không những không cứu được Mộc Vân Phong mà có thể đưa mình rơi vào trong nguy hiểm.
"Chúng ta vừa đi vừa bàn đi." Mấy người nhanh chóng bước vào trong thang máy. Cũng may, trong thang máy chỉ có bốn người bọn họ. Thang máy đi xuống, bốn người đã bàn bạc để tìm ra phương án.
Thủ hạ của Lan sẽ cướp giật trên bờ sông để thu hút sự chú ý của cảnh sát, dẫn dắt cảnh sát rời đi, làm cho bọn họ không để ý tới Mộc Vân Phong nữa. Sau đó ba người trong bốn người bọn họ đối phó với bọn người đang đuổi theo của Hồng bang.
Mà một người còn lại thì lái xe chờ ở nơi đó, một khi Mộc Vân Phong lên bờ thì lập tức rời đi. Về phần người đàn ông kia, từ miệng Mộc Vân Phong nên Hỏa đã biết đó là Phượng Như Ảnh.
Đối với người đàn ông này, họ cũng không lo lắng. Bởi vì giống như họ, khẳng định rằng bây giờ thủ hạ của Phượng Như Ảnh cũng đang ở thành phố B, hẳn là cũng đang tìm cơ hội cứu người giống như các cô.
Đối với năng lực của Ảnh môn, bọn Hỏa các cô chưa bao giờ hoài nghi, cho nên bọn họ chỉ cần cứu lão đại của mình là tốt rồi, về phần người khác thì không có liên quan, muốn làm sao thì làm đi.
Lan lái xe vừa ra lệnh cho thủ hạ của mình, vừa nhanh chóng chạy về hướng sông Cẩm Giang. Cả bọn vừa tới bờ sông, còn chưa dừng xe lại lập tức thấy một đám hỗn loạn náo nhiệt trên mặt sông. Một chiếc thuyền chài đang quẹo trái rẽ phải ở phía trước. Tuy là thuyền chài, nhưng tốc độ đó có thể so với ca nô, thậm chí nhanh hơn một chút.
Bởi vì thuyền chài đánh sang trái rẽ sang phải để tiến lên phía trước (chiếc thuyền đánh võng lướt qua lướt lại trên mặt sông), ca nô phía sau làm sao cũng không đuổi kịp, không phải là bị thuyền của kẻ khác cản trở, mà là tại mới vừa đuổi kịp, thì bị thuyền chài nhỏ bỏ lại.
Nếu như bốn người không phải là đang có nhiệm vụ, nếu như người trên thuyền không phải là lão đại của mình, đoán chừng cũng sẽ giống như rất nhiều người ở trên bờ nhìn, có thể là đứng hoặc ngồi ở đây xem náo nhiệt.
Dù sao thì hành động đặc sắc kích thích như vậy, có thể là mạnh mẽ hơn nhiều so với trên ti vi. Cho dù là phim ảnh ở trên ti vi, cũng kém xa với sự kích thích khi chứng kiến tại hiện trường.
"Lão đại, chúng tôi đã đến rồi." Hỏa báo vị trí của mình thông qua tai nghe không dây. Họ chọn vị trí chiếc thuyền chài phía trước, nước ở chỗ đó tương đối cạn, thuyền bè ít. Người cũng tương đối ít hơn, nếu như có thể lên bờ thành công thì cơ hội chạy thoát tương đối lớn.
Nghe Hỏa nói, Mộc Vân Phong khẽ nâng khóe môi, nói với Phượng Như Ảnh đang chuyên tâm lái thuyền: "Chếch về phía trước, người của tôi đã đợi ở đó."
"Bây giờ?" Phượng Như Ảnh nghe Mộc Vân Phong nói, nhìn về phía trước. Nhưng chỉ liếc mắt một cái là anh biết không thể làm theo như Mộc Vân Phong nói.
Bởi vì......