Mộc Vân Phong thấy Phượng Như Ảnh vậy mà không đáp trả lời của mình, điều này có chút không giống với tác phong của anh ta, mặc dù cô và Phượng Như Ảnh nói chuyện không nhiều lắm, nhưng cô biết cái tên đàn ông chết tiệt này tuyệt đối không phải như tin đồn, trầm mặc ít nói. Anh ta ít nói là tùy xem đối tượng, mỗi câu nói anh ta nhất định phải châm chích đối đầu với mình, gần giống như là cố ý.
Nhưng giờ phút này, anh ta không phải là nên phản bác lại mình, nói mình vu oan anh ta sao? Sao anh ta đột nhiên không nói tiếng nào đây? Mộc Vân Phong không hiểu, ổn định cơ thể, ngẩng đầu nhìn lại Phượng Như Ảnh, thế nhưng phát hiện sắc mặt của anh ta rất khó coi. Không rõ nguyên nhân nên Mộc Vân Phong hỏi: "Làm sao vậy?"
"Cô tự nhìn đi." Phượng Như Ảnh lạnh lùng phun ra mấy chữ, hơi thở trên người nhất thời trở nên lạnh băng, giống như tảng băng tỏa ra từng cơn lạnh lẽo.
Nghe Phượng Như Ảnh nói, Mộc Vân Phong nhìn theo ánh mắt của anh, chỉ thấy bên bờ phía đằng trước, chớp lóe nhiều chùm ánh sáng nhiều màu sắc, cùng với mấy chùm ánh sáng chớp lóe đó, là tiếng còi cảnh sát truyền đến từ xa xa. Mặc dù nghe không rõ, nhưng Mộc Vân Phong vẫn biết tuyệt đối là xe cảnh sát đã đến.
Ngay sau đó, mặt của Mộc Vân Phong cũng trầm xuống theo. Hơi suy tư, tay phải đặt nhẹ lên trên tai một chút, mở tai nghe không dây lên.
Thầm nghĩ: không biết là bị ngâm nước thế này rồi tai nghe không dây có còn sử dụng được không đây.
Mở liên lạc lên, tiếng tin nhắn truyền tới làm cho trong lòng Mộc Vân Phong trở nên vui vẻ, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên, nhẹ nhàng thốt lên: "Hỏa, nghe được thì hãy trả lời lại."
Mộc Vân Phong biết cô đã không liên lạc với họ một buổi tối rồi, họ nhất định sẽ biết cô đã xảy ra chuyện. Nếu như cô đoán không sai thì mấy cô nàng kia đã đến thành phố B rồi, nói không chừng ngay lúc này đang tụ họp lại để bàn bạc phán đoán xem tung tích của cô ở đâu.
Mấy người bọn Hỏa nằm ở trên giường đã ngủ rồi, họ vừa nghỉ ngơi, vừa chờ tin tức của Lan. Nhưng trước lúc ngủ Hỏa đã sớm mở tai nghe không dây lên, bởi vì nếu như Mộc Vân Phong tìm mình thì nhất định có thể nghe được trước tiên.
Giờ phút này, âm thanh đột ngột vang lên bên tai, làm cho cả người cô bất chợt giật mình một cái, nhất thời từ trên giường, nhảy dựng lên. Cô vừa nhảy vừa reo vui, trực tiếp đánh thức hai người kia tỉnh dậy.
Ngữ mở mắt ra liếc thấy Hỏa đột nhiên nhảy lên, thấy gương mặt kích động của cô, không nhịn được bèn hỏi: "Hỏa, bị làm sao vậy?"
Trong lúc đó, Mai cũng mang vẻ mặt khó hiểu nhìn Hỏa, quan sát nét mặt của cô. Khi thấy vẻ mặt ngạc nhiên vui mừng và bộ dạng nói không ra lời của cô, vội hỏi: "Hỏa, có phải là lão đại phát tín hiệu tới không?"
Nhưng lúc này làm sao Hỏa có thời giờ để trả lời vấn đề của các cô, bây giờ cô chú tâm nghe được tiếng của Mộc Vân Phong nên đang xúc động, phấn khích hỏi: "Lão đại, là chị sao?"
Nghe được tiếng trả lời quả quyết từ đầu bên kia, cuối cùng Hỏa kêu to lên tiếng: "Lão đại, thật sự là chị rồi, thật là tốt quá."
Trên giường, hai người vừa nghe những lời này của Hỏa cũng kích động theo, họ cùng mở tai nghe không dây của mình lên, nghe được tiếng của Mộc Vân Phong thì vội vàng hỏi: "Lão đại, chị đang ở đâu?"
"Chị đang ở trên sông Cẩm Giang, bây giờ đang gặp phải chút phiền phức." Tiếng của Mộc Vân Phong truyền đến rõ ràng. Ba người vừa nghe cô ở trên sông Cẩm Giang, biết là cách nơi này không xa, trong lòng rất vui. Nhưng sau khi nghe được một nửa, Mộc Vân Phong nói gặp phải phiền phức thì ba người lại cùng lo lắng nói: "Lão đại, chị chờ ở đó, bọn em lập tức đi trợ giúp cho chị."
Ba người nói xong, nhanh chóng kiểm tra trang bị trên người mình, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Cũng trong lúc đó, Lan vội vã đi tới ngoài cửa phòng của các cô, ngẩng đầu lên đang định gõ cửa. Không nghĩ tới lúc này cửa phòng chợt mở ra, làm cho cô giật cả mình, Hỏa bước đi trước lại càng hoảng sợ, cô không nghĩ ngoài cửa có người.