Editor: Thoa Xù
Đại sảnh trầm mặc trong phút chốc. Sự trầm lặng này càng giống như một khối đá lớn đè ở trong lòng A Xương, làm cho anh ta không thở nổi, mồ hôi tuôn rơi như mưa, ướt đẫm quần áo của anh ta. Anh ta không biết mình nán lại chờ cái gì, anh không biết hai người trước mặt có tin tưởng lời nói của anh hay không.
Một lúc lâu sau, lâu đến lúc A Xương nghi ngờ rằng hai người này sẽ không nói chuyện, thì Hồng Bưu lên tiếng. Chỉ có mấy chữ “Cậu đi xem một chút đi.”, làm cho A Xương thở phào một cái giống như là được đại xá.
“Vâng.” Hồng Thanh cung kính đáp lời, sau đó xoay người nói với A Xương: “Đi thôi.”
Hồng Thanh rời khỏi đại sảnh, bảo A Xương quay về thuyền chài của anh ta trước, rồi tự mình đi sắp xếp thủ hạ.
A Xương đứng ở ở trên thuyền, lẳng lặng chờ Hồng Thanh đi trước. Mới đợi một lúc, đã nhìn thấy từ phía sau chiếc thuyền lớn từng chiếc ca nô chạy ra ngoài, vây thuyền của A Xương vào giữa.
A Xương liếc mắt nhìn những chiếc ca nô này, không khỏi chắc lưỡi hít hà. Thầm nghĩ, Hồng thị này thật đúng là không phải giàu có bình thường, chưa nói đến chiếc du thuyền neo lại trên sông Cẩm Giang quanh năm, ngay cả mấy chiếc ca nô này, cộng lại cũng phải hơn một ngàn vạn.
“Lại đây.” A Xương đang tham lam ngắm nhìn mấy chiếc ca nô vây quanh chiếc thuyền nhỏ của mình thì tiếng của Hồng Thanh vang lên sau lưng anh ta.
A Xương xoay người, thấy Hồng Thanh nhìn mình chằm chằm thì hơi khó hiểu, nhất thời không hiểu được.
“Tôi gọi cậu lại đây, không nghe thấy sao?” Hồng Thanh hơi lớn tiếng một chút, không biết vì sao khi thấy vẻ tham lam trong đôi mắt A Xương làm cho anh rất là không vui.
“À.” Bị Hồng Thanh nhẹ gằn giọng như vậy, lúc này A Xương mới phục hồi tinh thần lại, thì ra là gọi mình. Nhưng nghĩ nếu như mình và bọn họ ngồi ca nô cùng nhau, vậy thì thuyền nhỏ của mình làm sao bây giờ?
Thấy dáng vẻ do dự này của A Xương, Hồng Thanh liếc mắt một cái cũng biết anh ta nghĩ cái gì, vì vậy hơi giễu cợt nói: “Yên tâm đi, cái loại rách rưới này (ý nói chiếc thuyền) của cậu để lại chỗ này, cũng không ai đụng tới.”
Bị Hồng Thanh nói trúng tâm tư, mặt A Xương hơi đỏ lên, lúc này mới nhảy vào trong ca nô của Hồng Thanh.
“Phương hướng.” thấy A Xương nhảy vào, Hồng Thanh cũng không để trễ nãi nữa, mở miệng hỏi.
“Này, bên kia, cái thuyền đang chạy về phía bờ kia.” Nghe Hồng Thanh hỏi, A Xương thức thời chỉ tay về phía trước. Cũng may, lúc anh ta đang chờ bọn người của Hồng Thanh, đã trông chừng qua, thấy thuyền của A Đại đang chạy về phía bờ.
“Xuất phát.” Hồng Thanh ra lệnh, tám chiếc ca nô đồng loạt khởi động, tiếng nổ ầm ầm truyền ra xa, truyền vào tai của bọn Mộc Vân Phong.
Mộc Vân Phong vẫn đứng ở trên boong thuyền, gió sông thổi quần áo của cô bay phần phật, thổi tung bay mái tóc của cô. Đứng đón gió, Mộc Vân Phong nhìn về hướng âm thanh phát ra, nhìn phía xa từng trận bọt nước bắn lên tung tóe, đôi mắt thâm trầm.
Nhìn chằm chằm vào mấy chiếc ca nô đang mau chóng đuổi theo đến mất hồn, không biết đang suy nghĩ đến cái gì.
Lúc này, nghe được tiếng động Phượng Như Ảnh từ trong khoang thuyền bước ra ngoài, nhìn theo hướng phát ra âm thanh rồi cười nói: “Năng lực đúng là kém thật, vậy mà phái nhiều ca nô như thế để truy đuổi chúng ta.”
“Giờ là lúc nào rồi, anh còn có lòng dạ ở đây đánh giá nữa. Hay là suy nghĩ xem làm thế nào để thoát thân thì thực tế hơn.” Lời của Phượng Như Ảnh vừa dứt, thì tiếng của Mộc Vân Phong lạnh lùng vang lên. Lúc này, bọn họ còn cách bờ ít nhất mấy cây số nữa, theo tốc độ di chuyển hiện tại của chiếc thuyền nhỏ, không tới nửa giờ nữa đối phương nhất định sẽ đuổi theo tới nơi.
“Gấp cái gì, muốn đuổi kịp chúng ta hả, cũng phải có bản lãnh à.” Nghe giọng điệu sốt ruột đó của Mộc Vân Phong, Phượng Như Ảnh nhẹ nhàng nói.
Nói thật, anh thật sự không thèm để mắt đến mấy chiếc ca nô phía sau, bây giờ mặc dù tốc độ của chiếc thuyền nhỏ có hơi chậm, đó là bởi vì người lái thuyền không phải là anh, nếu như đổi lại là anh lái thuyền. Hừ, muốn đuổi kịp bọn họ à, không có cửa đâu.