Vừa thấy dáng vẻ cung kính của người đàn ông trung niên kia đối với Phượng Như Ảnh, cũng biết là ông ta không thể nào giúp mình cởi quần áo. Như vậy trừ người đàn ông kia cũng chỉ còn lại Phượng Như Ảnh.
Vừa nghĩ tới Phượng Như Ảnh không chỉ giúp mình cởi quần áo, thậm chí còn tắm rửa, trong lòng Mộc Vân Phong lập tức hỗn loạn đủ thứ mùi vị cảm xúc, không biết là mùi vị gì nữa.
Bản thân minh chịu một thiệt thòi lớn như vậy, nhưng tên đàn ông chết tiệt này lại chế giễu, ngay cả ngọc bội cũng không muốn chia cho mình một khối, thật là làm cho cô tức chết mà.
“Không tại sao hết.” Phượng Như Ảnh nhìn Mộc Vân Phong giận đến xanh mặt, lại cố sức đè nén lửa giận của mình không cho biểu lộ ra mặt, lạnh lùng nói. Nhưng trong lòng đã sớm cười nghiêng ngửa. Không biết là vì sao, anh chính là thích nhìn bộ dạng tức giận của Mộc Vân Phong.
“Anh, khốn kiếp.” Mộc Vân Phong gầm nhẹ, nắm tay nhỏ nắm lại rồi buông, buông rồi lại nắm. Nếu như không phải là ở trên thuyền, nếu như không phải là cô sợ nước, cô thề nhất định phải đánh cho Phượng Như Ảnh răng rơi đầy đất.
“Đừng quên, mạng của cô là do tên khốn kiếp tôi đây cứu đó.” Nghe được Mộc Vân Phong chửi mình, Phượng Như Ảnh không chỉ không tức giận, ngược lại còn cười nhạt lên.
“Hừ.” Mộc Vân Phong nghe được lời nói của Phượng Như Ảnh, đột nhiên nhớ tới nụ hôn tối hôm qua, sắc mặt hơi ửng hồng, mũi khẽ hừ một cái, đi ra khỏi khoang thuyền.
Cô phải đi ra ngoài hóng mát một chút. Nếu như cứ tiếp tục ở lại đây nói thêm nữa, cô nhất định sẽ không nhịn được mà đánh nhau với tên đàn ông này.
Ra khỏi khoang thuyền, gió sông thổi qua mặt, khiến cho tâm tình của Mộc Vân Phong khá hơn nhiều. Ánh mắt nhìn lướt qua thuyền bè đi lại trên sông, đột nhiên nghĩ đến cái người mới vừa đến kia, vì vậy đứng bên cạnh động cơ (của chiếc thuyền) nhìn A Đại hỏi: “Cái người mới vừa vào là bạn của ông à?”
“Cô nói A Xương hả, chúng tôi chỉ là biết nhau thôi, bình thường cũng rất ít tiếp xúc, hôm nay không biết tại sao anh ta lại lên trên thuyền của tôi.” A Đại nghe Mộc Vân Phong hỏi, chậm rãi trả lời.
Nghe A Đại nói, ánh mắt của Mộc Vân Phong chợt lóe, đảo mắt qua mấy chiếc thuyền nhỏ xung quanh, không thấy chiếc thuyền chài khác, vì vậy tùy ý hỏi: “Sao lại không nhìn thấy thuyền của anh ta?”
“A, cô nói thuyền của A Xương hả?” A Đại đứng dậy, nhìn trên mặt sông, chỉ vào một chiếc thuyền nhỏ ở đằng xa rồi nói: “Này, thấy không, chiếc thuyền nhỏ ở gần thuyền lớn kia chính là của A Xương.”
Theo hướng ngón tay của A Đại chỉ, Mộc Vân Phong đưa ánh mắt lên trên chiếc thuyền lớn kia. Thân thuyền cao lớn, bên ngoài rất mới, mới nhìn giống như tàu chở khách, nhưng lại dừng bất động giữa sông.
Mộc Vân Phong nhìn một hồi, nhìn chiếc thuyền nhỏ của A Xương gần áp sát lại chiếc thuyền lớn, thấy một người đàn ông từ trên thuyền nhỏ bước lên thuyền lớn. Vì vậy hỏi A Đại: “Đó là tàu chở khách à, sao lại dừng ở giữa sông không đi chứ?”
“A, không phải, đó là du thuyền tư nhân của tập đoàn Hồng thị, thường dừng ở giữa sông.” A Đại nghe Mộc Vân Phong hỏi, liếc nhìn chiếc thuyền lớn, nhìn cô giải thích. Không khó nghe ra trong giọng nói có vẻ hâm mộ.
“Hồng thị? Hồng bang?” Mộc Vân Phong lẩm bẩm suy nghĩ mấy chữ. Đột nhiên mặt lập tức biến sắc, ngẩng đầu nhìn thấy con thuyền đã đi xa, ánh mắt sắc bén.
Trong lòng thầm kêu một tiếng không tốt, cái người bạn của A Đại gọi là A Xương dĩ nhiên là tai mắt của Hồng bang.
Chết tiệt, Mộc Vân Phong khẽ rủa ra tiếng. Quay đầu lại nói với A Đại: “Tăng công suất, chúng ta phải mau chóng cập bờ.”
Du thuyền tư nhân của Hồng thị.
A Xương cập sát thuyền nhỏ của mình gần du thuyền, buộc sợi dây vào phía sau du thuyền, hai tay nắm lấy tay vịn trên du thuyền. Trong đại sảnh của du thuyền, hai người đang đánh golf.
“Lão đại, anh thật lợi hại, lại vào rồi.” Một người đàn ông đưa lưng về phía cửa cười nói, vừa chỉnh gậy golf trên tay mình đánh về phía lổ màu xanh số 3.