Editor: Thoa Xù
Khách sạn lúc sáng sớm, một mảnh yên lặng, những người khách đều đang nghỉ ngơi. Chỉ có tiếng cộp cộp của giày cao gót vọng lại từ đại sảnh rộng lớn, đó là tiếng di chuyển đi qua đại sảnh của Hỏa và mấy người các cô.
Ánh sáng chiếu lên bóng mấy người đang đi ngang qua đại sảnh, mấy người bước đến thang máy, nhấn nút tầng họ muốn đi rồi lặng lẽ đợi thang máy đến.
Giờ phút này, mấy người đứng im lặng, ai cũng không nói chuyện, chỉ có biểu cảm trên mặt là có thể thấy được lúc này trong lòng bọn họ vô cùng lo lắng và bất an.
Thậm chí trong lòng bọn họ thầm cầu nguyện, cầu nguyện cho Mộc Vân Phong có thể an toàn. Bọn họ có thể tưởng tượng ra trong đêm nay, Mộc Vân Phong rất khó khăn. Chỉ cần người của Hồng thị thôi cũng đã đủ cho cô phải chịu đựng rồi, huống chi bên ngoài còn có nhiều cảnh sát như vậy. Mặc dù bọn họ không biết Mộc Vân Phong đã trải qua một đêm như thế nào, ẩn núp ở chỗ nào. Nhưng bây giờ đã là ban ngày rồi, không có đêm tối che chắn lại càng thêm nguy hiểm đối với Mộc Vân Phong.
Đinh một tiếng, thang máy ngừng lại ở lầu năm, mấy người xách theo hành lý đi ra khỏi thang máy, đi tới phòng của họ đã thuê, cắm thẻ ra vào, đẩy cửa phòng ra rồi đi vào.
Mấy người tiến vào phòng, lập tức đóng cửa phòng lại, nhanh chóng mở va-li hành lý trong tay ra, đó là vũ khí mà Lan đã chuẩn bị cho các cô. Lấy dao găm và súng ngắn từ bên trong ra, nhanh chóng chèn vào trong giày mình.
“Chuẩn bị xong chưa?” Hỏa lên tiếng hỏi. Nhìn trong mắt hai người Ngữ và Mai tràn đầy vẻ nặng nề. Nói thật là hành động vào lúc ban ngày, vẫn là lần đầu tiên của bọn họ.
Các cô là sát thủ, chỉ thích hợp với đêm tối, nhưng hôm nay dưới tình huống khẩn cấp, không thể không hành động dưới tình huống không an toàn nhất.
“Ok.” Ngữ và Mai đồng thanh nói, hai cặp mắt nhìn Hỏa, chờ cô sắp xếp.
“Ngữ, cậu phụ trách canh gác. Mai phụ trách cắt đứt camera giám sát ở hành lang trong vòng mười giây, mình sẽ lẻn vào trong phòng.” Hỏa nhanh chóng bố trí các nhiệm vụ.
Nói xong, Ngữ lách người đi ra ngoài trước, cô nhẹ nhàng xuất hiện trên hành lang. Đi dọc từ đầu này đến đầu kia, khi đã xác định thời điểm cả hành lang không có người, đầu hơi nghiêng về phía tai trái của mình, nhỏ giọng truyền ra: “An toàn.”
Nhận được tín hiệu của Ngữ, Mai đi ra, cô chầm chậm bước nhẹ chân, đi về phía máy theo dõi trên hành lang, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng giơ cao, lấy ra máy nhiễu sóng, giám sát tạm thời bị tạm dừng.
Lúc này, Hỏa từ trong phòng bước ra ngoài, lấy ra một cái thẻ giống như thẻ mở cửa phòng, cắm vào bên cạnh cửa phòng, tiếng rắc rắc vừa vang lên, cửa phòng mở ra, Hỏa lách người đi vào, đóng cửa phòng lại. Thực hiện liên tục lưu loát tất cả các động tác, không nhiều không ít vừa vặn mười giây.
Khoảnh khắc Hỏa đi qua cửa để vào phòng, camera giám sát trên hành lang bắt đầu khôi phục lại bình thường, Mai đi bộ trở về phòng.
Hỏa bước vào căn phòng mà Mộc Vân Phong đã ở, mắt đảo qua bài trí của căn phòng, trong phòng tất cả đều như trước, giường, chăn xếp thật chỉnh tề, có thể nói căn bản là không có mở ra. Lúc ánh mắt của cô đảo qua trên tủ đầu giường, một cái túi nhỏ màu trắng lọt vào tầm mắt của cô, làm cho trái tim cô vui mừng.
Bước lên mấy bước, đi tới đầu giường, cầm cái túi trên tay, nhẹ nhàng mở ra. Bên trong ngoại trừ một chút đồ dùng để hóa trang, thì cũng không có gì cả. Hỏa đổ toàn bộ đồ trong túi ra, hoàn toàn không có tai nghe không dây.
Điều này làm cho trong lòng cô bắt đầu nhói lên. Tai nghe không dây không có ở trong phòng, nhưng lúc gọi Mộc Vân Phong lại không có trả lời lại. Điều này chứng tỏ Mộc Vân Phong đã xảy ra chuyện, nhưng cuối cùng đã xảy ra chuyện gì chứ?
Hỏa vừa nghĩ, vừa đẩy cửa sổ của căn phòng ra, trên bệ cửa sổ có mấy vết rạch rõ ràng làm cho cô chú ý. Lần theo dấu vết, ánh mắt Hỏa chuyển tới trên một cái cây to, sau đó bước ra xa nhìn lại.