"Vào đi" Hồng Bưu sửa sang lại tâm tình thật tốt, rồi nhàn nhạt mở miệng. Hắn mới vừa nói xong, thì ngay sau đó truyền đến tiếng mở cửa, một người con trai mặc Tây phục đi vào. Hắn chính là Hồng Thanh thuộc hạ kiêm thư ký riêng của Hồng Bưu.
"Lão đại" Hồng Thanh tiến vào gian phòng và cung kính kêu một tiếng, sau đó đứng ở sau lưng Hồng Bưu.
"Chuyện gì?" Hồng Bưu thu hồi đèn từ ngoài cửa sổ, từ từ xoay người, vừa nhìn thấy là Hồng Thanh, nhàn nhạt mở miệng hỏi.
"Cục trưởng cảnh sát điện tới, nói rằng bọn họ đem toàn lực hiệp trợ chúng ta bắt trộm, người của bọn họ đã bố trí trạm ở các giao lộ, một khi phát hiện lập tức lùng bắt." Hồng Thanh hơi cúi đầu cung kính báo cáo Hồng Bưu tin tức cục trưởng mới vừa điện tới.
Lúc đang nói đến cục trưởng cảnh sát, thì giọng điệu của y mang theo mùi vị khinh bỉ. Cục trưởng cảnh sát này bình thường cũng lấy không ít lợi ích từ đám bọn họ, lúc này cũng coi như ông ta thức thời biết không mời mà tới.
Nhưng mà Hồng thị bọn họ là ai? Cho dù ông ta không đến, cho dù tạm thời bị hai người này trốn, Hồng thị cũng quyết không bỏ qua dễ dàng cho người động thổ trên đầu thái tuế như vậy. Dựa vào thế lực của bọn họ cho dù hai người này chạy trốn tới chân trời cũng sẽ bị bắt trở lại, mà cục trưởng cảnh sát ra tay tương trợ cũng chỉ là thêm gấm thêm hoa mà thôi.
"Ừ" Nghe xong lời của Hồng Thanh, Hồng Bưu chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng, cũng không có nhiều lời. Theo ý hắn, cảnh sát này ra tay, đó là bổn phận của bọn họ. Dù nói thế nào thì hiện tại hắn cũng là ông trùm giới thương nghiệp thành phố B, ở trên địa bàn thành phố B xảy ra chút việc, đừng bảo là cục trưởng cảnh sát, dù chỉ có một chút thế lực ở thành phố B, cũng phải tận tâm tận lực.
Hồng Bưu hút xì gà mãnh liệt, nhìn Hồng Thanh báo cáo xong vẫn không đi ra ngoài, lông mày hơi động và hỏi: "Còn có việc?"
Hồng Thanh sửa sang lại y phục trên người, thật giống như đang cân nhắc mở miệng như thế nào, một lát sau thấy Hồng Bưu không còn kiên nhẫn nữa thì mới mở miệng nói: "Lão đại, em có ý tưởng này, không biết có được thuận lợi hay không?"
"Ý tưởng gì, cứ nói đừng ngại." Hồng Bưu nhìn Hồng Thanh một lúc, rồi xoay người ngồi xuống ở trên ghế sofa, cũng thuận tay dụi tắt xì gà.
"Chính là chúng ta có cần phái một người biết bơi đi xuống tìm một chút không, mặc dù chúng ta là theo phương hướng đối phương nhảy xuống sông, nhưng nếu như bọn họ phát hiện, không có lộ đầu ở trong nước, thì chúng ta không cách nào tìm được bọn họ." Hồng Thanh nhìn lão đại mình, nói qua ý nghĩ của mình, sau khi nói xong cung tay đứng nghiêm một bên, chờ ý kiến của Hồng Bưu.
"Không cần." Trong đầu Hồng Bưu đột nhiên thoáng qua gương mặt người con trai kia, tùy ý khoát tay áo. Hắn đột nhiên muốn nhìn xem người đàn ông này có bản lãnh thế nào, nếu như đối phương có thể ở dưới mắt của mình mà chạy thóat, như vậy hắn sẽ không ngại kéo y đến dưới trướng của mình.
"Vậy?" Hồng Thanh nghe thấy lời nói của Hồng Bưu, có chút không hiểu, ngẩng đầu nhìn hắn, không hiểu tại sao lão đại lại cự tuyệt đề nghị của mình. Thông thường mà nói phần lớn các tình huống lão đại vẫn luôn tiếp nhận đề nghị của y, nhưng hôm nay không biết vì sao lại khác thường như vậy. Theo lý thuyết đề nghị này của y rất tốt, ở Hồng thị thuộc hạ biết bơi rất nhiều, chỉ cần phái ra mấy người, tìm kiếm theo dòng sông lớn, là có thể phát hiện được tung tích của đối phương.
"Đi đi, nhìn chằm chằm vào mặt sông, vừa có tình huống thì lập tức báo cáo cho tôi." Không nhìn khó hiểu của Hồng Thanh, Hồng Bưu vung tay lên muốn y đi ra ngoài.
"Nhưng..."
"Dạ, lão đại" Hồng Thanh vốn còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy mặt có vẻ không được phép nghi ngờ của Hồng Bưu, thì không thể làm gì khác hơn là lui đi ra ngoài trước, hơn nữa tiện tay đóng cửa lại nhẹ nhàng.