Bởi vì là bọn họ đã để cho cô đệ nhất sát thủ hồng nhan các, đường đường Các chủ trên hắc đạo lâm vào loại tình cảnh này, đi tới không được mà lui về phía sau cũng không xong.
Mặc dù cô biết đối với bọn họ bây giờ mà nói, nhảy vào sông lớn phía sau lưng là hành vi sáng suốt nhất, đáng tiếc cô không biết bơi. Mà đoán chừng Phượng Như Ảnh cũng không biết, bằng không tại sao anh ta vẫn đứng ở trên tường này giằng co với nhân viên bảo vệ phía dưới.
Nếu như anh ta biết bơi, đoán chừng đã sớm nhảy sông chạy trốn rồi, đâu còn chờ tới bây giờ.
"Phượng Như Ảnh, không phải anh muốn ở chỗ tường này đợi người phía dưới đi lên bắt anh chứ?" Mộc Vân Phong suy nghĩ hồi lâu cũng không có biện pháp gì để giải quyết, không thể làm gì khác hơn là mở miệng lần nữa hỏi người đàn ông bên cạnh.
"Chẳng lẽ cô muốn khoanh tay chịu trói?" Phượng Như Ảnh liếc Mộc Vân Phong một cái, đồng thời thu cây súng lục vào. Bởi vì lúc này anh nhìn thấy xe cảnh sát cách con hẻm này chưa đầy một km, nếu như bọn họ tiếp tục ở lại nữa thì sẽ bỏ qua cơ hội chạy trốn tốt nhất.
"Dĩ nhiên không muốn, nhưng có thể làm gì đây? Tôi không biết bơi, cho dù nhảy vào trong nước cũng chỉ còn đường chết, thay vì như vậy, tốt hơn hết là......"
Mộc Vân Phong còn chưa nói xong, thì nghe được một loạt tiếng bước chân, chỉ thấy nhân viên bảo vệ phía dưới, nhanh chóng chạy tới phía bọn họ, đôi tay từng người một giơ súng lên nhắm ngay hai người.
"Giơ lên tay" một nhân viên bảo vệ đi ở phía trước, người này cũng là đội trưởng hướng về phía hai người quát to, trong mắt khó nén vẻ hưng phấn. Bọn họ mới vừa rồi nhìn thấy rõ ràng người đàn ông phía trên đã thu khẩu súng vào.
Như thế, đúng lúc cho bọn họ cơ hội. Ở trong lòng đội trưởng bảo vệ cho rằng Phượng Như Ảnh thu súng lại, có ý đầu hàng bọn họ.
Điều này cũng không trách đội trưởng ngốc kia lại hiểu lầm, bởi vì anh đã đi dạo ở thành phố B này một thời gian khá dài, biết rõ hiện tại bọn họ chỉ có hai con đường có thể đi, hoặc là xuống khoanh tay chịu trói, hoặc là chỉ có thể nhảy vào dòng sông phía sau.
Sông lớn Cẩm Giang ở thành phố B, nước sông rất sâu, đường thủy bốn phương thông suốt, đi thông các nơi tòan quốc. Bởi vì nguyên nhân nước sâu nên cho dù là người biết bơi nhảy xuống cũng không nhất định có thể sống sót, chớ đừng nói chi là người không biết bơi.
Mà đội trưởng bảo vệ thấy hai người chậm chạp không nhảy xuống sông, cho nên cũng ngộ nhận là bọn họ không biết bơi, cho nên mới dám sơ ý đến gần như vậy.
Hắn ta một lòng muốn bắt được hai người, chính là một công lớn, nói không chừng cấp trên còn có thể khen thưởng mình, cho nên căn bản quên mất, có thể vào nhà triển lãm trộm đồ như thế, nào phải hạng người bình thường.
"Phượng Như Ảnh, sao anh thu súng lại rồi, không phải thật sự muốn bị bắt chứ." Nghe lời nói của đội trưởng bảo vệ phía dưới, Mộc Vân Phong quay đầu nhìn về phía Phượng Như Ảnh, lại phát hiện trong tay anh ta đã không còn súng. Vì thế lo lắng hỏi.
Trừ phi không còn một tia hi vọng, trừ phi vạn bất đắc dĩ, bằng không dẫu có chết cô cũng không muốn bị bắt. Đó là tôn nghiêm của cô đệ nhất sát thủ trên hắc đạo, điểm này ai cũng không được chà đạp.
"Cô cảm thấy có khả năng sao? Tôi chỉ là muốn vui đùa cùng những người phía dưới một chút mà thôi." Phượng Như Ảnh mở nhẹ môi mỏng, mang theo một chút khinh thường và ngông cuồng, nói cái đó nhẹ nhàng tùy ý, nhưng Mộc Vân Phong nghe được lại im lặng một trận.
Lúc này là lúc nào rồi, mà người đàn ông này lại còn dám kiêu ngạo như vậy. Phải biết bọn họ hiện tại trừ nhảy sông ra, căn bản là không còn đường để chạy.
"Vào lúc này rồi, sao anh còn có ý định nói giỡn." Mộc Vân Phong nhíu mày, đối với lời nói của Phượng Như Ảnh đã cực kỳ không tán thành.
"Tôi không có nói giỡn, cô nhìn cho kỹ nhé." Phượng Như Ảnh thấy Mộc Vân Phong coi lời của anh là đùa giỡn, thì đột nhiên nghiêm túc nói.
Vừa nói xong, chỉ thấy ngón tay anh bắn ra phía trước, ngay sau đó một vật từ trong tay bay về phía nhân viên bảo vệ ở phía dưới.