"Chết tiệt" Mộc Vân Phong thầm mắng một tiếng, nhìn nhân viên bảo vệ bao vây mình, nhanh chóng nhảy người lên, chuẩn bị rời đi.
Nhưng không ngờ, vừa mới nhảy người lên, thì có một sức lực lớn kéo cô phải lui về phía sau. Quay ngược lại mấy bước, Mộc Vân Phong rốt cuộc cũng ổn định được bước chân, quay đầu lại nhìn về phía bàn tay vừa mới kéo mình, theo bàn tay đó, thì thấy một người đàn ông với vẻ mặt lạnh lùng tàn khốc. Nhìn dáng vẻ anh ta có vẻ nhẹ nhàng, Mộc Vân Phong nhất thời tức giận, không chút nghĩ ngợi liền đánh tới phía Phượng Như Ảnh.
Gã đàn ông chết tiệt này, lúc này lại không để cho mình đi. Thiếu chút nữa làm cho mình vấp ngã, cơn giận này làm sao nhịn được.
Nhịn không nổi, vậy thì cũng chỉ có đánh, mặc dù mình không đánh lại anh ta, nhưng cũng không cần thiết phải chịu đựng cơn giận vô cớ này?
Mộc Vân Phong đánh nhiều chiêu hung ác về phía Phượng Như Ảnh, làm cho anh kinh ngạc không thôi. Nghĩ thầm không phải là cô gái này điên rồi chứ, vào lúc này lại có ý định đấu đá nội bộ, còn có tinh lực để tấn công mình.
Phượng Như Ảnh nhìn Mộc Vân Phong nổi điên tấn công, vừa tránh né vừa không hiểu, sau mấy chiêu, rốt cuộc cũng không nhịn được mà gầm nhẹ "Cô làm gì đấy, không muốn chết thì đi cùng tôi." Tay tùy ý duỗi một cái về phía trước, cản lại tấn công của Mộc Vân Phong, đồng thời đôi mắt cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô, nhìn cô muốn nổi điên tới khi nào.
Mộc Vân Phong nghe Phượng Như Ảnh nói như vậy, thì nhất thời sửng sốt, trong lòng hơi xúc động, mắt nhìn về phía địa phương mình mới vừa chuẩn bị rời đi. Con ngươi thu lại, mắt chợt trợn to, cô nhìn thấy cái gì?
Mới vừa rồi phương hướng Mộc Vân Phong muốn rời khỏi có những vòng dây màu xanh, lúc này nhìn kỹ lại, từ phía cây màu xanh kia lộ ra từng điểm đỏ, ở trong bóng đêm mờ tối đó nhìn qua được trang bị đỏ thẩm, vừa xinh đẹp, lại quỷ dị khó lường như vậy.
Nhìn thấy một màn như vậy, lại thấy cực kỳ tương xứng như vậy, nhìn điểm nhỏ này chớp chớp tia đỏ, Mộc Vân Phong nhất thời lạnh từ đầu đến chân.
Chết tiệt, làm thế nào cũng không ngờ đến, ở đó dùng để trang trí, bụi cây xanh dùng để điểm tô cho đẹp hoàn cảnh, lại là toàn bộ súng tự động bắn tỉa tia hồng ngoại.
Cô không nghĩ tới Hồng bang lại giấu thứ khoa học kỹ thuật cao như vậy ở trong cây xanh bình thường nhất, giấu ở trong vòng dây xanh cũng sẽ không có ai chú ý. Nhìn như vậy, mình sai biết bao nhiêu, lại bắt đầu thay đổi cách nhìn với Hồng thị.
Thì ra, nhà triển lãm này không hề dễ dàng giống như Mộc Vân Phong nhìn thấy, sát chiêu của nó giấu ở chỗ tối, giấu ở chỗ mà người bình thường không chú ý đến.
Nếu như vừa rồi không phải là Phượng Như Ảnh giữ cô lại kịp thời, thì bây giờ cô đã là một thi thể rồi. Nghĩ tới đây, Mộc Vân Phong xoay người nhìn Phượng Như Ảnh cảm kích, nhẹ nhàng nói với anh: "Cám ơn!"
Mặc kệ như thế nào, thì tối nay người đàn ông này đã cứu mình một mạng. Cái chuyện này cô phải thừa nhận.
Mặc dù giọng nói rất nhẹ, nhưng Phượng Như Ảnh lại nghe thấy rõ ràng. Chỉ nghe "Hừ" một tiếng từ trong mũi Phượng Như Ảnh phát ra, mặt anh vẫn không vẻ gì và nhìn Mộc Vân Phong một cái sâu sắc, sau đó buông tay cô ra, chạy đi hướng ngược lại.
Thật may là lúc ban ngày anh có cẩn thận quan sát tòa nhà triển lãm, hơn nữa anh đối với súng ống rất quen thuộc, cho nên mới phát hiện ra đồ giấu chung quanh nhà triển lãm này.
Những thứ đồ này ban ngày nhìn chỉ là một cách trang trí, nhưng một khi đến buổi tối thì đó chính là vũ khí sắc bén, chỉ cần đối phương khởi động chốt mở, như vậy chờ đợi bọn họ chính là đạn dày đặc.
Mới vừa rồi trong lúc vô tình Mộc Vân Phong đã đụng phải tia hồng ngoại, cũng tương đương với khởi động chốt mở.