Vừa đi cô còn vừa nghĩ tới ở trong lòng: tại sao lão đại có thể như vậy chứ? Tại sao chị ấy đi một mình, mà không mang theo mình.
Đi tới phòng làm việc của Mộc Vân Phong, thậm chí ngay cả cửa cũng đã quên gõ, trực tiếp đẩy cửa đi vào. Mộc Vân Phong đang vùi đầu làm việc vừa nhìn thấy vẻ mặt nôn nóng của Hỏa, thì không hiểu mà hỏi: "Hỏa, cậu làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
"Phong, chị muốn đi thành phố B?" Hỏa vọt vào phòng làm việc của Mộc Vân Phong ngay cả thở cũng không mà trực tiếp mở miệng hỏi. Dáng vẻ vội vàng này, giống như cực kỳ khẩn cấp.
"Đúng vậy, sao thế?" Mộc Vân Phong bình tĩnh đáp trả câu hỏi của Hỏa, trong lòng có lẽ đã hiểu người này đang lo lắng cái gì rồi.
"Tại sao không mang tôi đi cùng?" Hỏa nghĩ đến Mộc Vân Phong chỉ mua vé máy bay cho một mình cô ấy, thì trong lòng lo lắng không thôi. Thầm nói: tại sao lão đại có thể ném mình lại, một mình đi đến địa phương nguy hiểm chứ, đây chính là địa bàn của Hồng bang. Bây giờ mặc dù Hồng bang đã tẩy trắng, nhưng hắn ta vẫn còn là Hắc bang, vẫn tồn tại nguy hiểm rất lớn.
"Vậy cậu nói xem tại sao phải dẫn cậu cùng đi." Mộc Vân Phong mỉm cười bình tĩnh nhìn vẻ mặt bộ dáng lo lắng của Hỏa và hỏi.
Cô làm sao lại không biết tâm tư của người này, cô ấy muốn đi cùng với mình. Nhưng lần này không phải là mình đi diệt Hồng bang, mang theo cô ấy cũng vô dụng, nói không chừng ngược lại còn hỏng việc.
"Không phải là,,, " Bị Mộc Vân Phong hỏi như thế, thì Hỏa á khẩu không trả lời được. Trong lòng âm thầm oán giận và nói: lão đại biết rất rõ mình muốn biểu đạt ý gì, lại còn cố ý giả vờ không biết.
"Được rồi, không cần lo lắng. Tôi không phải là đi gây chuyện, chỉ đi xem buổi đấu giá của Hồng bang một chút, đừng bày ra dáng vẻ tôi có nguy hiểm. Yên tâm đi, tôi không có việc gì đâu." Mộc Vân Phong nhìn thấy dáng vẻ vừa lo lắng lại vẻ mặt uất ức của Hỏa, thì trong bụng mềm nhũn. Rời khỏi chỗ ngồi, đi tới trước mặt cô ấy, vỗ vỗ bả vai của cô ấy, và an ủi.
Cô biết Hỏa quan tâm mình, nhưng cô thật sự không phải là đi trả thù gây chuyện. Chỉ muốn đi làm ăn cướp một lần mà thôi. Cô thật sự là rất thích đôi ngọc đó.
Mộc Vân Phong nghĩ tới nếu như trộm được đôi ngọc đó tặng cho mẹ, chắc chắn bà sẽ rất vui.
"Thật, chị không có gạt tôi?" Hỏa nghe Mộc Vân Phong nói như vậy, thì thoáng yên lòng. Nhưng vẫn không tin tưởng lời nói của Mộc Vân Phong, cô chỉ sợ Mộc Vân Phong không muốn cô lo lắng mà nói lời an ủi cô thôi.
"Sao tôi lại gạt cậu chứ? Phải biết các cậu không chỉ là thuộc hạ của tôi, mà còn là chị em của tôi, người thân của tôi. Nếu như có chuyện sao tôi có thể bỏ các cậu mà đi đối mặt một mình chứ?" Mộc Vân Phong nhìn Hỏa và trịnh trọng nói.
"Vậy tôi tin tưởng chị một lần, nếu như chị lừa tôi, nếu như chị xảy ra chuyện gì, nhất định tôi sẽ mang theo đám chị em đi diệt Hồng bang." Hỏa vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn Mộc Vân Phong, và hứa hẹn.
"Yên tâm đi." Mộc Vân Phong lại vỗ vỗ bả vai của Hỏa, trong mắt tràn đầy nghiêm túc.
"Vậy tôi đi làm việc trước." Nghe thấy Mộc Vân Phong liên tục bảo đảm, thì lúc này Hỏa mới yên tâm rời khỏi phòng làm việc của cô ấy.
Nhưng, sau khi cô trở về thì cũng không làm việc ngay lập tức, mà là mở máy vi tính ra bắt đầu đưa vào từng khẩu hiệu chỉ thị, điều tra tất cả tin tức về lần đấu giá này của Hồng thị.
Mộc Vân Phong thấy cuối cùng cũng dụ dỗ Hỏa đi ra phòng làm việc, tựa vào ghế sa lon, ấn đầu, cười khổ không thôi. Hỏa chính là quá quan tâm cô, luôn lo lắng cô gặp chuyện không may.
Mai giúp Mộc Vân Phong mua vé máy bay 10h sáng bay đến thành phố B. Ngồi lên máy bay, Mộc Vân Phong nhắm hai mắt lại, tựa vào ghế ngồi nghỉ ngơi.
Nữ tiếp viên hàng không từ trên hành lang đẩy thức uống đi tới, đi qua bên người Mộc Vân Phong đi tới phía sau.
"Làm phiền cho tôi bình hồng trà ướp lạnh, cám ơn!" Một tiếng trầm thấp mang theo ý hơi lạnh từ phía sau truyền đến. Khiến Mộc Vân Phong đang nhắm mắt dưỡng thần chợt mở mắt.