"Thuộc hạ cám ơn Môn chủ." Ảnh Băng nghe thấy lời nói của Phượng Như Ảnh, thì cuối cùng cũng yên lòng. Cũng may, hiện tại lão đại không muốn phạt cậu ngay.
"Các cậu đều nhớ cho kĩ cho tôi, Thiên Ngoại Hữu Thiên, Nhân Ngoại Hữu Nhân, đừng tưởng rằng mình thật sự thiên hạ vô địch." Mắt của Phượng Như Ảnh nhẹ nhàng quét qua thuộc hạ của mình, lời nói lạnh như băng vọng về ở trong phòng khách.
• Thiên ngoại hữu thiên, Nhân ngoại hữu nhân: Ngoài trời có trời, ngoài người có người. Người giỏi còn có kẻ giỏi hơn
Hôm nay, coi như là cho bọn họ một bài học.
Nghe lời nói của Phượng Như Ảnh, trong nháy mắt trong phòng khách liền yên tĩnh, lão đại nói không sai, Nhân Ngoại Hữu Nhân.
Nghĩ đến giao chiến mới vừa rồi, mỗi người bọn họ đều đang nghĩ lại. Mặc dù hôm nay đấu với bọn họ là phụ nữ, nhưng bọn họ xuống tay cũng không có lưu tình.
Chính là vì bọn họ xuống tay không có lưu tình, kết quả mới làm cho người ta buồn bực hơn.
Giao thủ với nhau, mặc dù bọn họ không có thua trận, có thể đánh ngang tay cùng một phụ nữ, làm cho bọn họ cảm giác rất mất mặt.
"Được rồi, nhận được bài học là tốt rồi. Những người khác đi nghỉ ngơi, còn Ảnh Phong ở lại." Nhìn thấy bộ dáng thuộc hạ của mình khiêm tốn tiếp nhận phê bình, thì Phượng Như Ảnh hài lòng gật đầu một cái. Vung tay lên bảo bọn họ đi nghỉ ngơi.
"Môn chủ" Ảnh Phong đợi sau khi mọi người rời đi, thì đến gần Phượng Như Ảnh, chờ đợi chỉ thị của anh ấy. Anh biết lão đại của mình đã bị chịu thiệt nhất định sẽ không bỏ qua như thế.
"Cậu nhanh chóng tra rõ lai lịch của mỗi người ở Hồng Nhan Các, ngày mai giao tài liệu cho tôi." Phượng Như Ảnh phân phó nói với Ảnh Phong. Biết người biết mình, luôn luôn là nguyên tắc anh thi hành.
Mặc dù là lần đầu tiên giao thủ cùng Hồng Nhan Các, thế nhưng anh lại rất nhớ các cô gái đó.
Nhất là cô gái kia.
Trong mắt của anh thoáng qua khuôn mặt của Mộc Vân Phong.
Liếc mắt anh liền nhìn ra cô gái này không đơn giản, biết thân phận của anh, nhưng vẫn dám một mình xông tới, hơn nữa còn có thể ở trước mặt anh đùa giỡn thuộc hạ của anh. Đã vậy trực tiếp cướp người từ trên tay anh, hơn nữa còn giết chết ngay tại chỗ, không thể không nói cô gái này có gan.
Hơn nữa giọng điệu nói chuyện của cô ta cũng rất điên cuồng, có khí thế chỉ có tôi là nhất ở trên đời này. Không thể không nói cô ta điên cuồng ngạo mạn, thậm chí có thể sánh ngang với mình rồi.
Đối với một cô gái như vậy, nếu như tin lời của cô ta mới có quỷ. Nếu như tin cô ta nói vì có người mua mạng của Lâm Phàm mà đến, vậy anh thật sự là kẻ ngốc rồi.
Mặc dù cô gái kia luôn miệng nói có người bỏ tiền mua mạng của Lâm Phàm, nhưng làm thế nào anh cũng sẽ không tin. Nếu thật sự là thế, đối phương căn bản không cần hiện thân, chờ sau khi bọn họ giải quyết Lâm Phàm xong, thì trở về trực tiếp báo cáo với người mướn là được.
Trên hắc đạo có một quy tắc, chỉ cần là bạn chết, căn bản sẽ không hỏi đối phương chết thế nào.
Loại chuyện thuận tiện này, cũng không phải là mỗi ngày có thể gặp được. Theo như vậy là họ sẽ ngồi mát ăn bát vàng mới đúng, nhưng đối phương lại không làm như vậy.
Đã vậy còn mạo hiểm hiện thân như vậy, còn cướp người từ trong tay của anh, so với lẽ thường là không thích hợp.
Hơn nữa lần hành động này của Hồng Nhan Các chính là dốc toàn bộ lực lượng, điều này rất không phù hợp với tác phong quen thuộc của họ. Không có tổ chức sát thủ nào vì muốn giết một người, mà xuất quân toàn bộ.
Huống chi là đối phó với một nhân vật Hắc bang không hợp thời.
Cho nên bọn họ xuất hiện ở chỗ đó nhất định là không đơn giản. Nhưng mà trong khoảng thời gian ngắn anh không thể đoán ra mục đích của các cô gái đó thôi.
"Vâng" Ảnh Phong nhận lệnh mà đi.
Nhìn Ảnh Phong rời đi, con ngươi của Phượng Như Ảnh từ từ trở nên sâu thẳm. Trước mắt thoáng qua bóng dáng cô gái kia, nhất là nụ cười xinh đẹp của cô gái ấy.
Khiến cho anh hận không thể tát bể gương mặt đó.
Vốn là buổi tối anh còn muốn mang cô gái kia về hành hạ một phen, nhưng lại không nghĩ tới tiếng nổ mạnh nửa đường làm cho anh thất bại trong gang tấc.