Điều này có thể nói rõ, trước đó Ảnh môn và Lâm Phàm có thù hận, bằng không cũng sẽ không ra tay hung ác mà diệt toàn bộ thế lực của Lâm Phàm.
Mộc Vân Phong nghe Hoả nói, gật đầu một cái, cô biết nhất định Hỏa cũng đã hoài nghi Ảnh môn. Nếu như Ảnh môn chỉ là đơn thuần đến trả thù, còn dễ nói. Chỉ sợ mục đích của bọn họ không đơn thuần, nếu như nói như vậy, thì rất có thể Ảnh môn sẽ trở thành chướng ngại vật trên con đường báo thù của cô.
"Được, tôi sẽ lập tức đi tra rõ." Hỏa nói xong, thì ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, bốn giờ sáng.
Sau đó nói với Mộc Vân Phong: "Phong, đi nghỉ ngơi thôi. Chuyện còn lại ngày mai hãy nói."
"Được, cậu cũng nghỉ ngơi sớm một chút. Ngủ ngon!" Đem chuyện giao cho Hỏa, trong lòng của Mộc Vân Phong nhẹ nhõm không ít. Nói ngủ ngon với Hoả, rồi lúc này mới đi nghỉ ngơi.
Nhìn Mộc Vân Phong cuối cùng cũng rời đi nghỉ ngơi rồi, thì Hỏa yên tâm không ít. Đứng dậy, tắt đèn, rồi vào nhà ngủ.
Suốt đêm không nói chuyện.
Thàng phố A, phân đường của Ảnh môn.
Cửa sắt dầy nặng nề từ từ mở ra, chiếc xe Lincoln từ từ chạy vào. Trong sân, người áo đen chờ đã lâu vừa nhìn thấy xe dừng hẳn thì bước nhanh về phía trước, khom người mở cửa xe.
"Môn chủ" Giọng nói cung kính vang lên, Phượng Như Ảnh từ trong xe đi ra. Bóng dáng lạnh lùng tàn khốc đi thẳng vào trong phòng, ngồi ở trên ghế sa lon.
Hai chân hơi nhếch lên, nhìn từng thuộc hạ của mình tiến vào, băng lãnh như lúc đầu.
Ảnh Băng vừa vào phòng khách, nhìn vẻ mặt lãnh khốc này của lão đại, thân thể co lại một chút, rồi từ từ đi lên phía trước. Cậu biết hôm nay mình kích động, lại bị cô gái kia đùa bỡn xoay vòng vòng, hơn nữa còn mất súng yêu dấu của mình, thật là mất hết mặt của Ảnh môn bọn họ.
"Môn chủ, em sai rồi." Ảnh Băng dè dặt mà tiến lên, nhìn vẻ mặt vô cảm của Phượng Như Ảnh, nhỏ giọng nói ra.
Phượng Như Ảnh nhìn Ảnh Băng trước mặt mình, không nói gì, nhưng một đôi mắt sắc bén như chim ưng kia không ngừng quét qua trên người của cậu ta.
Ảnh Băng bị Phượng Như Ảnh nhìn như vậy thì cả người toát ra mồ hôi lạnh, mồ hôi trên trán rơi xuống tí tách tí tách, cả lưng áo cũng ướt đẫm mồ hôi.
Không khí trong phong khách bỗng tiến vào trạng thái tàn khốc trước nay chưa có, không chỉ là Ảnh Băng, ngay cả Ảnh Phong, Ảnh Vũ cũng cảm thấy áp lực vô hình này ở trên người.
Từng người thầm nghĩ trong lòng: xem ra hôm nay lão đại giận thật rồi.
"Biết mình sai chỗ nào rồi hả?" Một lúc lâu, lời nói lạnh lẽo vang lên, mấy người ở trong phòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Lão đại nói chuyện là tốt rồi, bằng không loại tàn khốc này sẽ kéo dài nữa, bọn họ thật sự là chịu không nổi.
"Dạ" Ảnh Băng trả lời thật thấp. Cậu cũng không biết mình đến cùng là làm sao, mặc dù bình thường mình kém chững chạc hơn mấy vị khác, nhưng cũng không phải một kích liền bị người lừa. Đều là con nhỏ chết tiệt kia, lại nhiều lần kích cậu mắc lừa.
Đáng ghét. Tại sao mình lại theo cô gái này chứ.
"Món nợ này ghi nhớ đó, sau khi trở về sẽ phạt." Phượng Như Ảnh nhìn Ảnh Băng một cái thật sâu, nhàn nhạt phun ra mấy chữ.
Đối với thuộc hạ của mình, anh luôn luôn nghiêm khắc. Bởi vì chỉ có càng nghiêm khắc với bọn họ, mới có thể làm cho bọn họ ít bị tổn thất lúc đối trận với kẻ địch, mới có thể giữ được tánh mạng của mình.
Hôm nay, nếu như không phải cô gái kia chỉ muốn đùa giỡn Ảnh Băng, nếu như cô gái kia muốn giết cậu ấy, như vậy Ảnh Băng đã chết N lần rồi.
Vì muốn Ảnh Băng có thể sống lâu hơn một chút, vì muốn cậu ấy có thể nhớ cái dạy dỗ này, trừng phạt là không thể tránh được. Nhưng trong khi dùng người, chỉ có thể hoãn thi hành cái phạt này.