Mặc dù cô ta che đậy rất tốt, nhưng vẫn để cho anh nhìn ra.
Đó là bản năng của cô ta, chính là nhạy cảm của đồng loại.
"Tôi không muốn chết, nhưng mà tên này hôm nay tôi nhất định phải mang đi." Mộc Vân Phong vừa nói, mắt vừa liếc qua ghế sa lon bên kia, thấy người đàn ông kia vẫn bình tĩnh nhìn mình, trong lòng không khỏi tức giận.
Cô cũng đã làm quá đáng như vậy, mà người đàn ông này lại vẫn là bộ dạng ra vẻ không liên quan tới tôi. Chẳng lẽ là do mình phán đoán sai lầm sao, Lâm Phàm này đối với anh ta căn bản không quan trọng?
Mộc Vân Phong suy nghĩ trong lòng. Nhưng chuyện đã đến tình trạng này rồi, cô không còn đường lui. Cho dù hôm nay Phượng Như Ảnh sẽ giao thủ với cô, nhưng Lâm Phàm này nhất định cũng phải mang đi.
"Cô gái, lá gan cô khá lớn, bản lĩnh cũng tốt. Chỉ tiếc cô gặp tôi, cho nên hôm nay cô chắc chắc sẽ thất thủ." Hồi lâu, đang lúc Mộc Vân Phong chuẩn bị mang Lâm Phàm đi, thì Phượng Như Ảnh cũng đã nói chuyện.
Chỉ thấy anh từ trên ghế sa lon chậm rãi đứng dậy, đi từng bước từng bước về phía Mộc Vân Phong.
"Lão đại" Ảnh Phong và Ảnh Vũ thấy Phượng Như Ảnh tiến đến, lập tức thu lại hơi thở trên người mình, cung kính đứng nghiêm một bên.
"Vậy sao? Hiện tại hắn chính là đang ở trên tay tôi, cho dù anh muốn đoạt lại, chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy thôi." Mộc Vân Phong nhìn thấy Phượng Như Ảnh rốt cuộc cũng nói chuyện, trong lòng mừng thầm, ngoài mặt lại bình tĩnh.
Nhưng tay cô lại nắm Lâm Phàm thật chặt, giống như thật sự sợ bị anh ta cướp đi vậy.
"Ở tại trên tay cô thì thế nào đây? Cô không biết có một câu nói gọi là, đi vào dễ dàng đi ra khó khăn à." Giọng của Phượng Như Ảnh nhàn nhạt, lại có một áp lực vô hình.
"Cô gái, cô chắc chắn sẽ chết." Ảnh Băng cũng chầm chậm đi tới. Nghe thấy lời nói của Phượng Như Ảnh, thì dùng khẩu hình nói với Mộc Vân Phong. Vừa nói, vừa cười, gương mặt cười đến mức muốn có bao nhiêu rực rỡ thì có bấy nhiêu rực rỡ.
Giống như thấy được bộ dáng Mộc Vân Phong bị Phượng Như Ảnh cắt thành tám khúc.
Đối với Ảnh Băng vui sướng khi người gặp họa, thì Mộc Vân Phong ném ra một ánh mắt khinh thường, giống như đang nói thật không có tiền đồ, lại muốn lão đại của mình giúp cậu ấy lấy lại danh dự.
Thấy thế Ảnh Băng lại buồn bực một trận, nhưng vừa nhìn thấy lão đại của mình nổi lên sát ý với Mộc Vân Phong, thì trong lòng lại đắc ý.
"Thả người ra" Phượng Như Ảnh liếc nhìn Lâm Phàm muốn chết không sống trên tay Mộc Vân Phong một cái, lạnh lùng nói. Người đàn ông này bị bọn họ hành hạ cũng không tệ lắm, cũng đã đến thời điểm đưa hắn lên Tây Thiên rồi.
"Không thả" Mộc Vân Phong nhẹ nhàng phun ra hai chữ, lại nói rõ kiên quyết của cô. Người trên tay, hoặc là bị cô giết chết, hoặc là bị cô mang đi. Nghĩ đến lại giao cho Phượng Như Ảnh, tuyệt đối không có khả năng.
"Vậy cũng đừng trách tôi." Phượng Như Ảnh vừa nghe lời nói của Mộc Vân Phong, trong mắt thoáng qua tối tăm. Tay nhè nhẹ duỗi ra phía trước một cái, rồi chộp tới Lâm Phàm.
Lúc này, các chị em Hồng Nhan Các ở trên cây vừa nhìn thấy, lão đại của mình vậy mà đánh nhau với Phượng Như Ảnh rồi. Cũng âm thầm toát mồ hôi vì cô, hiện tại trên tay Mộc Vân Phong còn đang nắm Lâm Phàm, họ sợ Mộc Vân Phong đánh không lại Phượng Như Ảnh.
"Hỏa, làm thế nào?" Ngữ nhìn tình hình trong phòng, cực kỳ khẩn trương. Cô mở ra vô tuyến trong tai, hỏi Hỏa bước kế tiếp nên làm cái gì.
"Không được để cho lão đại gặp chuyện không may. Như vậy, tất cả mọi người đi xuống, cứu lão đại quan trọng hơn." Hỏa suy nghĩ một chút, truyền lệnh ra.
Mặc dù những người bọn họ có thể sẽ không phải là đối thủ của nhiều người Ảnh môn như vậy, nhưng bảo các cô trơ mắt nhìn lão đại của mình gặp chuyện không may, đây tuyệt đối là chuyện không có khả năng.
Bá bá bá, nghe được lời nói của Hỏa, các chị em Hồng Nhan Các rối rít từ trên cây xuống, sau đó ở dưới sự hướng dẫn của Hỏa nhảy vào trong viện.