Mà lúc này, trong biệt thự lại không có ai?
Chẳng lẽ trong biệt thự này có đừơng hầm hay sao?
Nghĩ thầm, rồi Mộc Đồ nói với người tới: “Đi xem một chút”
Hai người một trước một sau đi về phía biệt thự, mới vừa vào cửa chính. Thì một tiếng đùng, cả ngôi biệt thự nhất thời đèn đuốc sáng trưng, chiếu lên làm Mộc Đồ mở mắt không ra.
Mà ngừơi mới vừa cùng tiến vào với Mộc Đồ, đã sớm bị ánh đèn ở nơi này tạo thành ảo giác ẩn thân không thấy.
“Không tốt” Mộc Đồ ở trong lòng thầm kêu một tiếng, vừa định mở miệng nói với người của mình rút lui. Thì một người từ trong ánh sáng chậm rãi đi tới phía Mộc Đồ, dáng vẻ thờ ơ này, nhìn qua muốn vô sỉ bao nhiêu thì có bấy nhiêu vô sỉ.
“Mộc Bang chủ, đã lâu không gặp” Hồng Kinh Thiên với vẻ mặt đắc ý nhìn về phía Mộc Đồ, trên mặt tràn đầy nụ cười giễu cợt. Muốn giết Hồng bang ông mà cũng không nhìn một chút xem mình có bao nhiêu khả năng, Hồng bang bọn họ cũng không phải là ngồi không.
“Bang chủ, chúng ta trúng kế rồi.” Không biết từ lúc nào Mộc Vũ đã đứng ở bên người Mộc Đồ, lại làm tư thế bảo vệ. Đi tới bước này, nếu như bọn họ vẫn không rõ là trúng kế, đó chính là đầu heo.
Xem ra là trong bọn họ đã xuất hiện phản đồ rồi, lại còn làm bẫy rập ở chỗ này chờ bọn họ. Con bà nó, để cho hắn biết là ai bán đứng bọn họ, nhất định sẽ diệt cả nhà đối phương.
“Ừ” Mộc Đồ đến lúc này ngược lại bình tĩnh. Tranh đấu chính là như vậy, không phải là tôi thắng thì chính là anh thắng. Được làm vua thua làm giặc, xưa nay vẫn không thay đổi. Mà ông làm người bại, hoặc là khoanh tay chịu trói, hoặc là liều chết đánh cuộc. Mà Thanh bang bọn họ chưa từng khoanh tay chịu trói, cho nên liều mạng là nhất định.
Xoay người khẽ liếc nhìn những ngừơi Thanh bang vây ở bên cạnh mình, trong lòng thấy ấm áp. Thanh bang bọn họ không có thứ hèn nhát, mọi người đều vẫn còn tốt lắm. Nhưng khi ánh mắt của ông chuyển tới trên người Hồng Kinh Thiên lần nữa, nhìn đến người bên cạnh ông ta thì trong lòng đau xót, ông làm thế nào cũng không có nghĩ đến Thanh bang lại xuất hiện phản đồ.
Nhìn Lâm Phàm trốn ở sau lưng Hồng Kinh Thiên, trong nháy mắt Mộc Đồ giống như già đi mười tuổi. Đó là con nuôi của ông, cũng là cô nhi ông chứa chấp. Từ nhỏ đã xem nó như con mà nuôi dữơng, đối đãi giống như ruột thịt.
Lần này đối phó với Hồng bang cho nên mới phái nó đi, một là vì khảo nghiệm năng lực của nó, hai chính là mình tin tưởng nó còn hơn những người khác.
Không nghĩ đến người mình tin tưởng nhất, cũng là người bán Thanh bang và ông, lúc này bảo sao mà ông không thất vọng đau khổ.
Bây giờ Mộc Vũ đứng ở bên cạnh Mộc Đồ cũng nhìn thấy Lâm Phàm núp ở sau lưng Hồng Kinh Thiên, giờ mới hiểu được phản đồ lại là anh em tốt, bạn tốt của mình. Nhất thời một trận lửa giận ở trong lòng bay lên, hướng về phía Lâm Phàm ở đối diện mắng to: “Lâm Phàm, mày là con chó, đồ ăn cây táo rào cây sung, thế mà lại phản bội Thanh bang.”
Lâm Phàm ở đối diện nghe tiếng giận mắng của Mộc Vũ, không nói tiếng nào. Y vẫn núp ở sau lưng của Hồng Kinh Thiên, vụng trộm nhìn Mộc Đồ cùng Mộc Vũ ở đối diện. Thời khắc đều đề phòng, sợ bọn họ đột nhiên xông lại giết mình.
“Lâm Phàm, mày là tên vong ân phụ nghĩa, sao không dám đứng ra, chột dạ à? Có bản lãnh thì đứng ra, núp ở sau lưng người khác thì có bản lãnh gì. Có bản lãnh cũng đừng làm con rùa đen rút đầu, đứng ra.”
“Thế nào, không dám sao? Mày là đồ vô sỉ, ban đầu nếu như không phải là Bang chủ, mày đã chết sớm rồi.” Mộc Vũ kích động mà mở miệng mắng to, nếu như không phải là Mộc Đồ vẫn lôi kéo hắn, thì hắn đã sớm xông tới rồi.
“Mộc Bang chủ, anh thật đúng là có cách dạy nha. Vị này hình như là con nuôi của anh nhỉ.” Hồng Kinh Thiên ở đối diện nghe tiếng mắng to của Mộc Vũ, trên mặt luôn duy trì nụ cừơi tựa như trào phúng, tư thế ra vẻ người thắng.