Editor: Thoa Xù
Bên ngoài ngôi nhà bị bao vây bởi rất nhiều xe. Nhìn thấy một đám người cầm vũ khí trong tay bước xuống xe, ánh mắt Hồng Bưu phủ đầy sát khí.
Anh ta không ngờ được người của Hồng bang lại có thể tìm đến nơi này nhanh như vậy, đây chính là căn cứ bí mật của anh, ngoại trừ bản thân anh thì không có bất cứ ai biết cả.
Nhưng bây giờ người của Hồng bang lại xuất hiện ở bên ngoài, khiến Hồng Bưu hối hận vì mình đã quá sơ ý. Anh tự phụ quá mức rồi, tự phụ vì cho rằng Hồng Kinh Thiên chỉ là đồ vô dụng, không hề phát hiện thật ra lão ta chính là con cáo già.
Nếu như anh đoán không lầm, nhất định lão hồ ly này đã bố trí không ít tay trong ở bên cạnh anh rồi. Cho nên mấy năm nay lão ta mới yên tâm vi vu ung dung tự tại ở nước ngoài như vậy.
Cũng chính là vì Hồng Kinh Thiên làm những việc đánh tiếng ra bên ngoài nhằm che mắt anh, khiến anh cho rằng bản thân mình thực sự đã nắm quyền hành ở Hồng bang, lại không ngờ rằng thứ anh lấy được chỉ là cái tiếng mà thôi.
Nhìn thấy Hồng Kinh Thiên và cái người ở hội trường buổi đấu giá hôm nay cùng nhau bước xuống xe, trong đầu Hồng Bưu lóe sáng.
Chắc đó chính là người mà Phượng Như Ảnh nói. Bởi vì anh nhớ tới mỗi khi trong Hồng bang có việc hệ trọng gì đó, hình như đều có thể thấy bóng dáng của người kia.
Việc rõ ràng như vậy lại bị anh bỏ qua liên tục, thật là đáng chết. Hồng Bưu thầm mắng mình, nhưng chẳng có ích gì. Đột nhiên ra quyết định, ngay sau đó buông rèm cửa sổ xuống, xoay người nhìn Phượng Như Ảnh, trong mắt ánh lên vẻ kiên quyết, giống như chiến sĩ liều chết trên chiến trường, kiên không hối hận.
Hai tay anh vịn vào vai Phượng Như Ảnh, bốn mắt nhìn nhau từ từ giao phó: "Tiểu Ảnh, em nghe này. Anh đi ra ngoài dẫn dụ bọn họ, hai đứa em nhân cơ hội này rời đi. Phía sau nhà có một con hẻm nhỏ, ra khỏi con hẻm này quẹo phải đi thẳng chính là đường cao tốc......"
"Anh hai, anh có ý gì? Chúng ta là anh em, làm sao em có thể bỏ lại anh một mình ở đây chứ?" Hồng Bưu còn chưa nói hết đã bị Phượng Như Ảnh cắt lời, anh không muốn Hồng Bưu hy sinh vì anh.
Tuy là những người bên ngoài không ít, nhưng Phượng Như Ảnh không phải là hạng người tham sống sợ chết, huống chi Hồng Bưu là anh trai của anh. Anh sẽ không trốn chạy một mình, để anh mình ở lại ngăn cản phía sau.
Phượng Như Ảnh biết, nếu Hồng Bưu chống lại nhiều người như vậy, chỉ có một kết quả, chính là chết. Cho dù bản lĩnh võ thuật của anh ấy có hay đến cỡ nào cũng chỉ có thể là kết quả này.
"Tiểu Ảnh, nghe lời." Hồng Bưu thấy vậy mà Phượng Như Ảnh không nghe theo sự sắp xếp của anh, cơn giận bốc lên. Anh không thể để cho Phượng Như Ảnh bị thương tổn, bảo vệ em trai chính là trách nhiệm của một người làm anh nên làm.
"Anh, anh đừng nói em, chẳng những em sẽ không rời đi mà Tiểu Phong cũng sẽ theo em." Đối mặt với cơn tức giận của Hồng Bưu, Phượng Như Ảnh vẫn kiên trì. Sau đó nhìn Mộc Vân Phong, mặc dù cô không nói gì, nhưng Phượng Như Ảnh biết nhất định Mộc Vân Phong sẽ ở bên cạnh anh, cho dù anh có làm gì đi nữa.
Đây có lẽ chính là cái gọi là tâm ý tương thông. Mặc dù bọn họ không nói chuyện với nhau, lại biết đối phương đang suy nghĩ gì.
"Em?" Hồng Bưu tức giận vô cùng, liếc nhìn Phượng Như Ảnh, lại nhìn Mộc Vân Phong, trong lòng chợt nhói đau. Nhanh đến nỗi ngay cả bản thân anh cũng cho là ảo giác.
Đã có lúc anh từng nghĩ có một ngày có một cô gái có thể ở bên cạnh anh, dù là núi đao hay biển lửa cũng có thể xông pha với anh, nhưng vẫn không tìm được. Hôm nay thấy Mộc Vân Phong và Phượng Như Ảnh ăn ý như vậy, khiến cho lòng anh nhói đau, rốt cuộc hiểu rõ cô gái này chính là người mà mình vẫn chờ đợi, nhưng trái tim cô lại bị em trai mình bắt được trước một bước.
Trong lòng vô cùng mất mác, ánh mắt nhìn Mộc Vân Phong chứa đầy sự van xin. Anh hi vọng Mộc Vân Phong có thể khuyên Phượng Như Ảnh rời đi, anh biết lúc này chỉ có lời nói của cô mới có thể khiến Phượng Như Ảnh nghe theo.
Lại không ngờ rằng Mộc Vân Phong hoàn toàn bỏ qua sự van xin của anh, lạnh lùng lên tiếng: "Hai người đừng cãi nhau nữa." Sau đó ánh mắt nghiêm nghị lướt qua Hồng Bưu, thản nhiên nói: "Anh ở đây chắc là có súng chứ?"
Nghe Mộc Vân Phong nói, Phượng Như Ảnh cũng nhìn chằm chằm vào Hồng Bưu, chờ câu trả lời của anh. Anh không tin anh trai mình sẽ không có chút chuẩn bị nào. Là người lăn lộn trong giới, dù thế nào cũng sẽ để một số vũ khí ở nhà, chuẩn bị khi cần đến.
Hai ánh mắt dừng trên người Hồng Bưu, làm cho sắc mặt anh ửng đỏ. Nếu không phải Mộc Vân Phong hỏi đến, anh thật đúng là quên mất, trong phòng anh không chỉ có súng mà còn có đạn dược.
Nhìn thấy sắc mặt Hồng Bưu từ từ chuyển hồng, Mộc Vân Phong chế nhạo nói: "Chắc anh sẽ không nói cho chúng tôi biết, chỗ này của anh không có thứ gì hết đó chứ?"
Ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú vào Hồng Bưu, giống như nếu anh dám nói một chữ đúng, sẽ cắt anh thành tám khúc ngay lập tức. Phượng Như Ảnh ở bên cạnh cũng nhìn chằm chằm vào anh, giống như nói: Điều Tiểu Phong nói không phải là thật chứ?
Dáng vẻ thất vọng đó, khiến trong lòng Hồng Bưu buồn bực lại thốt không nên lời. Khí thế vừa rồi của Mộc Vân Phong lại còn mạnh hơn anh, càng làm cho anh buồn bực không thôi.
Vì vậy cũng không nói lời nào, đi thẳng vào một phòng trong nhà.
Thấy Hồng Bưu rời đi, Phượng Như Ảnh và Mộc Vân Phong liếc nhau, sau đó cùng đi theo. Vừa rồi nói là nói như vậy, nhưng bọn họ đều không tin Hồng Bưu lại là người ngu xuẩn như vậy.
Đi theo Hồng Bưu vào phòng, nhìn thấy mấy cái rương gỗ, khiến cho ánh mắt bọn họ sáng lên, nhất là khi thấy Hồng Bưu mở nắp rương ra để lộ vũ khí ở bên trong, trong lòng mừng rỡ, hai người cùng tiến lên một bước, mỗi người lấy ra một cây súng từ trong rương.
Đó là súng tiểu liên loại mới nhất hiện nay, mới tinh sáng rỡ. Tháo băng đạn ra rồi lắp lại, ánh mắt Phượng Như Ảnh hấp háy, ra dấu với Mộc Vân Phong, xoay người mở một cái rương khác ra, bắt đầu lắp đạn vào súng.
"Mau chuyển vũ khí vào các phòng." Mộc Vân Phong và Phượng Như Ảnh liếc mắt nhìn nhau, xoay người lắp đạn, lại thấy Hồng Bưu sững sờ đứng ở đó nhìn động tác của bọn họ, vì vậy không vui nói.
Hồng Bưu phục hồi tinh thần lại, nghe theo lấy súng ống và đạn dược từ trong rương ra, đưa đến các phòng. Anh biết Mộc Vân Phong làm như vậy dụng ý là đợi lát nữa lúc giao chiến có thể lấy vũ khí ở mọi nơi.
Ba người nhanh chóng chuyển tải, tạm thời không để ý đến những người ở bên ngoài.
Giờ phút này, Hồng Kinh Thiên và Vu Chính đã xuống xe được một lúc, đang xác nhận với Hồng Thanh chỗ họ tới có chính xác hay không.
"A Thanh, là chỗ này à?" Hồng Kinh Thiên lo lắng hỏi lại lần nữa. Lão phải xác định rõ ràng, sợ lỡ tay làm người khác bị thương. Mặc dù bọn họ là xã hội đen, nhưng kể từ sau khi bọn họ thành lập Hồng thị, ngoài mặt chưa từng giết một người dân thường nào.
"Dạ bang chủ, không sai được, chắc chắn là chỗ này." Hồng Thanh liếc nhìn ánh đèn trong ngôi nhà kia, vô cùng quả quyết. Nhìn về phía ngôi nhà, không thấy rõ bóng người bên trong, nhưng anh có thể khẳng định tuyệt đối, nhất định là Hồng Bưu đang ở bên trong. Nhưng mà khiến anh ta hơi khó hiểu chính là bọn họ cũng tạo ra tiếng động lớn thế này rồi, những nhà bên cạnh đã có người mở cửa ra ngoài xem tình hình, tại sao người trong nhà đó lại không có một chút động tĩnh nào?
"Nếu đúng là nơi này, tại sao cậu ta lại không có một chút động tĩnh nào hết, theo lẽ thì không phải như vậy." Hồng Kinh Thiên vừa nói vừa nhìn về phía ánh đèn sáng trong nhà, muốn nhìn rõ bóng người ở bên trong, nhưng mà không thấy chút gì.
"Nếu đúng là nơi này, không có gì đáng nói, lên đi." Vu Chính liếc nhìn ánh đèn trong nhà, thản nhiên nói. Nhưng trong lòng đang suy đoán rốt cuộc Hồng Bưu đang làm cái gì quái gì, lại có vẻ như là không hề biết họ đã đến đây.
Nhưng anh ta thật sự không biết sao?
Vu Chính cười lạnh một tiếng, chợt nghe thấy Hồng Kinh Thiên bắt đầu phân phó thuộc hạ đi thăm dò. Liếc nhìn mấy người của Hồng bang dè dặt cẩn thận đi vào, trong mắt lóe lên vẻ khinh thường.
Hừ lạnh một tiếng: Một đám người nhát gan.
Nhưng bản thân y lại lui về sau đến mấy mét, dường như sợ sẽ bị liên lụy. Mặc dù y là do cấp trên phái tới trợ giúp cho Hồng Kinh Thiên, nhưng lại không muốn lấy tính mạng của bản thân mình ra giúp lão ta.
Y không hề có hứng thú với chuyện đấu đá nội bộ của Hồng bang, nếu không phải thấy Hồng Kinh Thiên này vẫn còn có chỗ dùng được cho tổ chức của bọn họ, thì y cũng chẳng tới đây.
Hồng Kinh Thiên thấy người của mình đã đến gần ngôi nhà, đang định tranh công với Vu Chính, xoay người lại phát hiện y đã đi ra xa. Vì vậy hừ lạnh một tiếng: "Xảo quyệt."
Nhưng cũng không thể làm gì, dù sao y cũng là người của cấp trên, cho dù lão không ưa đối phương thì vẫn phải bảo sao nghe vậy. Lão cũng từng muốn thoát khỏi sự khống chế này, lại không ngờ đối phương quá độc ác tàn nhẫn, đã sớm khống chế vợ con của lão. Khiến cho hàng năm lão chỉ có thể gặp mặt được một lần.
Lão muốn đối nghịch với đối phương nhưng lại không đủ thực lực, cho nên mỗi ngày chỉ có thể làm một quân cờ, một cây đao trong tay người khác.
Người của Hồng bang nhẹ nhàng nhích tới gần ngôi nhà, mấy người cứ chần chứ trước cửa nhà Hồng Bưu mà không dám tiến lên thêm bước nào. Bọn họ đều biết năng lực của Hồng Bưu, thế cho nên ai cũng không muốn đi đầu, ai cũng không muốn đi chịu chết trước.
"Cậu gõ cửa đi." "Cậu đi đi." Mấy người đùn đùn đẩy đẩy cả buổi, cuối cùng đẩy một người nhỏ con lên trước, đụng vào cửa, đụng vào cánh cửa lại mở ra.
Người nọ ngã xuống bên cạnh cửa, cơ thể ở trong cửa, chân ở bên ngoài cửa, đang không hiểu tại sao mình lại có sức lực lớn như vậy, đụng mở toang cánh cửa ra. Nhưng đột nhiên cảm thấy sát khí ở bên cạnh, ngẩng đầu nhìn thấy một cô gái xinh đẹp tuyệt vời, lập tức ngẩn ngơ tại chỗ, quên mất cầm súng, cũng quên mất mục đích đến đây của mình.
Mộc Vân Phong nhìn người đàn ông tự mình đâm sầm vào cánh cửa, thấy đáng vẻ ngẩn ngơ của anh ta, trong mắt lóe lên sát khí, khẽ nhếch miệng cười nhìn anh ta, ngồi xổm xuống, tay từ từ xoa nhẹ cổ của anh ta, sau đó trước vẻ mặt hoảng sợ của anh ta, nhẹ nhàng xoay tay một cái.
Răng rắc một tiếng, tiếng cổ bị vặn gãy vang lên lanh lảnh. Khiến cho đám đàn ông đang im lặng chờ tin tức ở bên ngoài phải rùng mình, thiếu chút nữa ném đi súng trong tay.
Giải quyết xong một tên, Mộc Vân Phong thong thả đứng lên, chờ người bên ngoài đi vào. Nhưng đợi cả buổi vẫn không có ai dám đi vào, vừa lắc đầu chậm rãi bước ra khỏi nhà. Liếc mắt liền nhìn thấy mấy người đứng co rút thành một cục bên mép tường, ánh mắt lóe lên nụ cười mỉa mai, lạnh lùng nói: "Mấy vị đây đứng ở cửa làm gì, không phải là đang đợi tôi mời các người đi vào uống trà chứ?"
"Chúng tôi, chúng tôi......" Mấy người lắp ba lắp bắp nói không tròn câu. Thấy Mộc Vân Phong càng lúc càng gần, thấy cô đang vuốt vuốt cây dao găm trong tay, ngay lập tức ném khẩu súng xuống đất, hai tay vòng lên ôm đầu của mình.
Lúc này trong lòng của bọn họ chỉ có một ý nghĩ, đó chính là cô gái trăm ngàn lần đừng có giết mình. Mặc dù Mộc Vân Phong duyên dáng lại xinh đẹp, cũng không biết tại sao, khoảnh khắc khi cô xuất hiện bọn họ cảm giác như gặp được ma quỷ, cảm thấy cô có thể lấy đi mạng của bọn họ bất cứ lúc nào.
Thấy đám đàn ông ngồi xổm xuống không dám nhìn vào mình, Mộc Vân Phong không nói lời nào nhưng vẫn tiến lên giết chết mấy người bọn họ. Đối với kẻ địch, cô chưa bao giờ nương tay.
Bởi vì nương tay với kẻ địch chính là tàn nhẫn với bản thân mình, Mộc Vân Phong không bao giờ làm chuyện tàn nhẫn với chính mình.
Giải quyết xong mấy tên vô dụng ngoài cửa, Mộc Vân Phong phủi phủi tay, đóng cửa trở vào trong nhà, đi đến chỗ Phượng Như Ảnh vẫn luôn đứng bên cạnh cửa sổ ra dấu tay đã giải quyết xong, rồi tự lấy một khẩu súng bắn tỉa, đi lên lầu tìm vị trí cao một chút để đặt khẩu súng.
Đặt súng xong, lúc này Mộc Vân Phong mới nhắm về phía đám người Hồng bang. Cô liếc thấy Hồng Kinh Thiên đang đứng hút xì gà bên cạnh một chiếc xe, buồn bực đi tới đi lui.
Nhìn thấy người đàn ông kia, ánh mắt của Mộc Vân Phong ngưng lại, híp mắt, nhắm ngay Hồng Kinh Thiên, ngón tay bóp cò. Bang một tiếng, tiếng súng vang lên.
Viên đạn xẹt ra từ trên lầu, xẹt thẳng đến Hồng Kinh Thiên đang đứng bên cạnh chiếc xe kia. Mắt thấy viên đạn kia sẽ bắn trúng ngực Hồng Kinh Thiên, vậy mà tên thuộc hạ đứng bên cạnh lại bổ nhào về phía trước chắn trước người Hồng Kinh Thiên, đỡ được viên đạn kia.
Hồng Kinh Thiên đang hút xì gà nhìn thấy người ngã trước mặt mình thì sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng. Cho đến khi thấy máu tươi tuôn ra trước ngực người kia, thế mới biết người này đã đỡ đạn cho mình.
Hiểu được có người muốn giết mình, trong lòng nhất thời giận dữ, không màng gì nữa, rống to với nhóm người Hồng bang: "Xông lên cho ta, ta muốn giết tên phản đồ Hồng Bưu này."
Lão nói xong, nhìn đám thuộc hạ xông lên, còn bản thân lão thì trốn vào trong xe.
Thấy mình sắp giết được Hồng Kinh Thiên lại vì có người cứu lão mà thất bại trong gang tấc, trong lòng Mộc Vân Phong rất là căm tức. Cô vốn nghĩ thật tốt rồi, chỉ cần giết Hồng Kinh Thiên, dựa vào địa vị của Hồng Bưu ở Hồng bang, để người bên ngoài phản chiến không phải là việc khó. Không đánh mà thắng có thể làm cho đối phương bỏ vũ khí xuống, cớ sao lại không làm chứ?
Nhưng kế hoạch hay như vậy đã bị gãy bởi tên thuộc hạ đáng chết của Hồng Kinh Thiên, thật là quá đáng giận rồi. Bình thường vẫn thấy Hồng Kinh Thiên này chả ra làm sao cả, lại không ngờ vào thời khắc mấu chốt vẫn còn có người chết vì lão ta.
Việc đã đến nước này, nổi nóng cũng không giải quyết được, bây giờ đã chọc giận Hồng Kinh Thiên, lão ta lại trốn vào xe, muốn giết lão cũng không dễ dàng nữa rồi.
Hiện tại chỉ có thể dùng cách ngu ngốc nhất, cũng là cách nguyên thủy nhất là đấu một trận sống mái với đám người của Hồng bang.
Mộc Vân Phong đứng trên cao nhìn đám người kia xông vào nhà, một người một súng nhắm chuẩn, bắn đến vui vẻ. Ở lầu dưới Phượng Như Ảnh và Hồng Bưu mỗi người một thanh súng tiểu liên bắn phá những người đang xông vào, chẳng mấy chốc đã hạ gục được một đám.
Trên xe Hồng Kinh Thiên thấy người mình làm sao cũng không xông vào nổi, dù trong lòng căm tức nhưng nhất thời cũng không có cách nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn người mình càng ngày càng ít như vậy.
Bên này Hồng Thanh nhìn thấy anh em của mình chết hơn phân nửa, nhưng ngay cả bóng dáng của Hồng Bưu cũng không thấy, trong lòng hơi lo lắng. Trong phút chốc, nảy ra sáng kiến.
Anh ta đi đến trước xe Hồng Kinh Thiên, lặng lẽ nói với lão ta câu gì đó, Hồng Kinh Thiên gật đầu một cái, sau đó ra lệnh với thuộc hạ của mình: "Ngừng bắn."
Mọi người nghe lệnh ngừng bắn, sau đó lui trở về bên cạnh xe Hồng Kinh Thiên. Lúc này, Hồng Kinh Thiên cầm điện thoại lên, gọi đi.
Ring ring ring, lúc đám Hồng Bưu đang cảm thấy kỳ lạ tại sao Hồng bang lại ngừng tấn công thì điện thoại của Hồng Bưu vang lên. Lấy di động của mình qua thì thấy lại là Hồng Kinh Thiên gọi đến, Hồng Bưu chần chờ một chút rồi nhấn nút trả lời.
"Bưu này, chúng ta nói chuyện với nhau đi." Giọng nói già nua của Hồng Kinh Thiên truyền đến.
"Nói chuyện gì?" Hồng Bưu suy nghĩ một chút, hỏi. Lúc này Hồng Kinh Thiên gọi điện thoại, rõ ràng là không có ý tốt. Điều này thì khỏi nghi ngờ gì nữa, nhưng anh vẫn suy nghĩ xem thử rốt cuộc đối phương có chủ ý gì.
"Nói chuyện một chút về Hồng thị và Hồng bang." Giọng Hồng Kinh Thiên nghe vô cùng thành khẩn, nhưng kể từ khi Hồng Bưu biết sau lưng lão còn có người thì sao chịu mắc mưu của lão, vì vậy lạnh lùng mở miệng: "Không có gì hay để nói."
"Bưu này, cậu là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, nếu đã như vậy cũng đừng trách tôi không khách khí." Hồng Kinh Thiên nghe ra Hồng Bưu hoàn toàn không bị lừa, tính khí lại nổi lên.
Vừa rồi Hồng Thanh cho lão chiêu chống đỡ, nói chỉ cần dẫn dụ Hồng Bưu ra, sau đó anh ta sẽ bắn sau lưng Hồng Bưu, nên chuyện gì cũng giải quyết được. Hồng Kinh Thiên cảm thấy chủ ý này không tệ, lúc này mới quyết định thử một chút, lại không ngờ Hồng Bưu này hoàn toàn không bị lừa.
Chủ ý của Hồng Thanh không dùng được, bị Hồng Kinh Thiên tức giận mắng một trận, chỉ đành phải cúi đầu nhận sai, sau đó trơ mắt nhìn đám anh em của mình ngã xuống trước ngôi nhà, nhưng bất lực.
Anh ta chẳng thể ngờ trong tay nhóm Hồng Bưu lại có thứ vũ khí tốt như vậy, thường xuyên đi theo bên cạnh Hồng Bưu, anh ta vẫn cảm thấy mình biết tất cả việc lớn việc nhỏ của Hồng Bưu, nhưng lại bỏ sót chuyện quan trọng như vậy.
Vậy mà anh ta lại không biết Hồng Bưu mua súng tự động và súng bắn tỉa lúc nào. Đây là sự thất trách của anh, nhưng cũng hiểu Hồng Bưu thật sự chưa từng xem anh ta là người của mình.
Có lẽ ngay lúc anh ta xuất hiện thì Hồng Bưu đã biết được thân phận của anh ta rồi, nhưng người này để cho anh ta đi theo bên cạnh cũng chỉ để giả vờ mà thôi.
Chính là khiến cho Hồng Kinh Thiên yên lòng mà thôi.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Hồng Thanh nhìn về phía Hồng Kinh Thiên với vẻ thông cảm. Hồng Kinh Thiên cho là mình ẩn núp rất tốt, cho là Hồng Bưu không biết chuyện mờ ám của lão, nhưng không biết trong lòng đối phương đã rõ ràng cả rồi, từ đó đã sớm giữ lại một tay.
Mắt Hồng Kinh Thiên dõi theo đám thuộc hạ ngày càng ít, hơn nữa cả đám đều bị Hồng Bưu làm cho khiếpp sợ, lại lui ở bên cạnh mình, nhất thời giận dữ: "Phế vật, các người trở về làm gì, xông lên cho ta, giết Hồng Bưu cho ta."
Đáng tiếc đám anh em Hồng bang bị khiếp sợ, lúc này lại không có một người nào nghe theo lời nói của Hồng Kinh Thiên, cho dù lão mắng thế nào cũng không ai tiến lên một bước, thậm chí cho dù lão ta có để súng ngay đầu thì họ cũng không dám tiến thêm một bước.
"Ta bảo các người xông lên, các người có nghe hay không?" Hồng Kinh Thiên chỉa súng vào đầu của một người, trong mắt lóe lên vẻ độc ác, cuối cùng bóp cò ngay đầu của người nọ.
Những người khác thấy anh em của mình bị giết chết, nghĩ rằng Hồng Kinh Thiên này lòng dạ độc ác, nghĩ đến mình còn có vợ con, bất đắc dĩ chỉ có thể tiến lên lần nữa.
Mộc Vân Phong đã sớm xuống lầu, người của Hồng bang chẳng còn lại mấy người, không cần phải canh chừng chằm chằm nữa. Ba người đứng bên cửa sổ theo dõi nhất cử nhất động của Hồng Kinh Thiên, nhất là Mộc Vân Phong, trên mặt cười đến vui vẻ, giống như nhặt được món hời nào đó.
"Tiểu Phong, có phải em đã làm cái gì rồi không?" Thấy Mộc Vân Phong cười đến kì lạ, Phượng Như Ảnh hỏi. Trực giác nói cho anh biết, Mộc Vân Phong cười rất có vấn đề.
"Tạm thời giữ bí mật." Mộc Vân Phong cười thần bí, sau đó giơ súng bắn đám người đang xông về phía ngôi nhà lần nữa.
Mà giờ khắc này Hồng Kinh Thiên thấy mình dùng súng có hiệu quả, rất hài lòng âm hiểm cười lên. Sau đó lại ngồi vào trong xe, phân phó Hồng Thanh: "Báo tin cho A Dũng phái thêm một số người tới đây."
Hồng Thanh tuân lệnh gọi điện thoại cho Hồng Dũng, nhưng lúc nghe được giọng nói bên kia, sắc mặt trở nên vô cùng tái nhợt, mắt nhìn Hồng Kinh Thiên tràn đầy đau thương.