Đương nhiên câu hỏi này chính là ám chỉ Ám Chủ đương nhiệm.
“Tiểu Phong, con yên tâm, lúc này chắc lão ta đang ôm người đẹp ở nhà rồi.” Lúc Nghiêm Lượng nói câu nói này, vẻ mặt rất khinh thường. Đối với hạng người vong ân phụ nghĩa này, ông đã sớm muốn giải quyết lão ta, chỉ tiếc là vẫn chưa tìm được cơ hội, hoặc là nói đối phương vẫn không cho ông cơ hội.
Ám chủ đương nhiệm của Ám Dạ, ngay cả bản thân lão cũng biết vị trí này không phải quang minh chánh đại mà có được, cho nên lúc nào cũng đề phòng khắp nơi thì ra là sợ những người trung thành với Minh Quân sẽ ám sát lão, cho nên luôn cẩn thận đề phòng khắp nơi.
Còn cơ hội lần này, có thể nói là ngàn năm một thuở, không biết là lão ta đặc biệt tin tưởng tên sát thủ kia hay là thế nào, vậy mà dám gọi người đẹp đến qua đêm.
Có điều người đẹp này chính là người của Nghiêm Lượng điều đến, chuẩn bị nội ứng ngoại hợp.
“Tốt, tốt chúng ta tốc chiến nhanh chóng tuyệt đối, giải quyết cái lão già này trước.” Mộc Vân Phong gật đầu, bắt đầu bố trí nhiệm vụ.
Khi Phượng Như Ảnh nghe Mộc Vân Phong sắp xếp anh đối phó với bè cánh khác trong bang, còn bản thân cô lại muốn đi giải quyết lão già kia thì nói gì anh cũng không đồng ý. Anh đã từng nói muốn ở bên cạnh Mộc Vân Phong, nhưng đối mặt với chuyện nguy hiểm như vậy Mộc Vân Phong lại sắp xếp anh đi làm chuyện khác, không được, anh tuyệt đối không đồng ý.
Vì vậy anh vẫy vẫy tay gọi Ảnh Phong, bảo cậu ta dẫn người đi giải quyết đám người kia, còn mình thì kéo Mộc Vân Phong qua sánh vai cô đi về phía biệt thự của lão già kia.
Mộc Vân Phong biết Phượng Như Ảnh quan tâm mình, thấy anh muốn ở bên cạnh mình, rất là bất đắc dĩ, đành phải cùng anh đi vào biệt thự.
Trong biệt thự rất yên tĩnh, đó là một loại yên tĩnh làm cho người ta rợn cả tóc gáy.
“Mọi người cẩn thận một chút.” Phượng Như Ảnh vừa bước vào biệt thự lập tức phát hiện có cái gì đó không đúng, giống như tất cả mọi người ở bên trong đã chết sạch rồi vậy, không có một chút sức sống.
Nghe lời nói của Phượng Như Ảnh, mấy chị em của Hồng nhan các thận trọng tiến vào trong biệt thự. Khi một nhóm người đi tới phòng khách của biệt thự, thì nhìn thấy một một cô gái tuyệt đẹp đang ngồi trên ghế sô pha, hút xì gà.
Dáng vẻ hút thuốc này, làm cho người ta hoảng hốt không thôi, giống như người trước mắt này tồn tại một cách không chân thật.
“Các người đã tới.” Cô gái dụi tắt nửa điếu xì gà đang cầm trong tay, ngẩng đầu lên nhìn nhóm người đang tiến vào, giọng nói lạnh nhạt vang lên, nghe không ra tâm tình gì.
“Cô chính là cái người mà chú Nghiêm nói?” Mộc Vân Phong nhìn dáng vẻ của cô gái kia, nhíu mày. Cô cảm thấy cô gái này hơi quái lạ, nhưng nhìn qua thì hình như cô gái này không có ý đối địch.
“Đúng vậy, tôi tên là Yên Hồng.” Cô ta gật đầu, tự báo tên họ, đối mặt với ánh mắt của Mộc Vân Phong, khẽ cười nói: “Cô chính là cô đệ tử nhỏ mà anh Nghiêm đã nói à?”
“Tôi là Mộc Vân Phong, tôi muốn biết những người khác trong biệt thự đâu rồi?” Mặc dù trong lòng Mộc Vân Phong nghi ngờ toàn bộ người trong ngôi biệt thự này đã chết hết rồi, nhưng vẫn muốn lấy được thông tin chính xác từ cô gái này. Trong phòng không có mùi máu tươi, cô muốn biết cô gái này đã dùng cách gì để giải quyết hết đám người trong nhà này.
“Chết rồi.” Yên Hồng nhẹ nhàng phun ra mấy cái chữ, dáng vẻ như là chuyện đương nhiên. Đối mặt với nhiều người như vậy, không hề thấy khẩn trương chút nào.
“Sao cô làm được?” Mộc Vân Phong nhẹ nhàng phất tay, các chị em trong nhóm lập tức tản ra khắp nơi, kiểm tra xem đám người trong nhà này còn sống hay không, cô và Phượng Như Ảnh ngồi xuống đối diện với cô gái này, nhìn cô ta cười.
Đột nhiên, Mộc Vân Phong có hứng thú với cô gái này, cô muốn thu nạp cô gái này làm thuộc hạ.
Chương 43: Tân chủ của Ám Dạ (Hai)
“Tôi giết.” Cô gái lạnh lùng nói ra hai chữ, sát khí trên người chợt lóe rồi biến mất. Cô đã đồng ý giúp anh Nghiêm, bởi vì lão già kia thiếu cô ba mạng. Cô mãi mãi không bao giờ quên hình ảnh ba mẹ và em trai của mình đã ngã xuống dưới họng súng của lào già này, cô cũng không bao giờ hình ảnh chết không nhắm mắt của họ.
Từ đó về sau, Yên Hồng cô tiếp tục sống chỉ vì muốn báo thù rửa hận. Cô biết một cô gái một thân một mình muốn tìm Ám Chủ báo thù là chuyện không dễ dàng gì, cho nên bắt đầu từ khi đó cô cố gắng học kỷ xảo quyến rũ đàn ông. Cô biết bất cứ người đàn ông nào cũng không qua được ải mỹ nhân.
Mấy ngày trước, cô học xong trở về, lúc chuẩn bị báo thù thì Nghiêm Lượng tìm đến cô. Đối với người đàn ông trước đây đã cứu mình một mạng, anh nói gì cô đều nghe theo, huống chi là giết kẻ thù của mình, cho nên cô lập tức đồng ý.
Vì vậy cô giả làm tình nhân của lão già này, xuất hiện trong biệt thự, đầu tiên là giết lão già này, sau đó là giết từng tên bảo vệ. Cho nên lúc bọn Mộc Vân Phong tới mới có thể hoàn toàn yên tĩnh như vậy.
“Cám ơn cô, Yên Hồng.” Mộc Vân Phong nhìn cô gái trước mặt, dường như có thể nhìn thấy sự thù hận trong tận đáy lòng cô ấy, chân thành nói cám ơn. Mặc kệ cô ấy có thù oán gì với lão già này hay không, nhưng cô ấy đã giúp bọn giết lão ta đây chính là sự thật không đổi.
“Không cần cám ơn tôi.” Cô ấy lạnh lùng nói, sau đó lập tức đứng dậy, sửa sang lại quần áo của mình, bước đi một cách uyển chuyển quyến rũ, chậm rãi bước ra ngoài. Mối thâm thù của cô đã báo xong, nên muốn một mình sống qua ngày.
“Đợi chút.” Mộc Vân Phong thấy cô ấy đi ra ngoài nên nhẹ nhàng gọi lại, không biết vì sao, khi cô thấy vẻ mặt lạnh lùng của cô ấy thì trong lòng hơi thương cảm.
“Có chuyện gì sao?” Yên Hồng xoay người, vẻ mặt khó hiểu. Người, cô đã giết rồi, Mộc Vân Phong này còn muốn giữ cô lại làm gì, chẳng lẽ không tin năng lực của cô?
“Tôi muốn mời cô ở lại giúp tôi?” Mộc Vân Phong nhìn vẻ mặt phòng bị của Yên Hồng, mở lời mời một cách chân thành.
“Dựa vào cái gì?” Vẻ mặt Yên Hồng lạnh lùng. Cô đồng ý giúp Nghiêm Lượng chỉ bởi vì bản thân cô muốn báo thù, còn có ơn cứu mạng của anh. Nhưng cô gái trước mắt này, mặc dù Nghiêm Lượng đánh giá cao và cũng nhắc đến cô ấy nhiều lần trước mặt mình. Nhưng cô ấy dựa vào cái gì mà bảo mình bán mạng cho cô ấy chứ?
“Chỉ dựa vào chuyện cô thích chú Nghiêm.” Mộc Vân Phong cười đến xinh đẹp, vẻ mặt chắc chắn. Vừa rồi lúc Yên Hồng nói đến Nghiêm Lượng thì cô đã nhìn ra được, cô ấy thích Nghiêm Lượng. Mặc dù Yên Hồng che đậy rất tốt, nhưng cô vẫn phát hiện ra tia sáng lóe lê trong mắt Yên Hồng.
“Cô?” Cảm giác tức giận khi bị người khác nhìn thấu nỗi lòng, khiến mặt của Yên Hồng đỏ bừng bừng, tức giận đến vô cùng căng thẳng.
“Tôi có thể giúp cô đạt thành tâm nguyện.” Vẻ mặt của Mộc Vân Phong vô cùng tự tin, hoàn toàn không để ý đến vẻ tức giận của Yên Hồng. Cô có thể nắm chắc nếu mình ra tay thì chú Nghiêm nhất định sẽ đồng ý. Chỉ vì vừa rồi lúc chú Nghiêm nhắc đến người đẹp với cô, trong mắt lóe lên đầy sát khí. Cô biết ngay chú Nghiêm cũng có cảm giác với Yên Hồng, chẳng qua là người trong cuộc không nhìn rõ ràng tâm tư của họ mà thôi, giống như trước đây cô không nhìn rõ được tâm tư của Phượng Như Ảnh.
“Nói sự thật đi.” Một lúc lâu sau, Yên Hồng đè nén lửa giận, lạnh lùng nói, bước nhanh rời đi. Mặc dù Mộc Vân Phong đã nói khẳng định như vậy, nhưng cô vẫn rất hoài nghi. Đối với Nghiêm Lượng, những năm gần đây cô hiểu rõ anh hơn bất cứ ai khác, nếu như anh có lòng với cô, sao lại nhìn cô ở bên cạnh hết người đàn ông này đến người đàn ông khác.
Tuy nói đây là vì báo thù, nhưng không phải đàn ông đều có ham muốn muốn hữu rất mạnh sao? Tại sao anh lại có thể dõi theo cô như vậy, mà không có một chút tức giận nào. Cho nên cô vẫn rất hoài nghi đối với lời nói của Mộc Vân Phong.
Chương 43: Tân chủ của Ám Dạ (Ba)
Nhưng Yên Hồng không biết là, mỗi người đàn ông từng chạm qua cô, đều bị Nghiêm Lượng phế đi ngay sau đó. Cho nên chỉ dõi theo cô là vì không muốn đoạt đi niềm kiêu hãnh của cô. Chỉ vì Yên Hồng từng nói, muốn tự tay giết chết kẻ thù của mình.
Nếu không phải là như vậy, Nghiêm Lượng đã sớm ra tay rồi. Cho dù ông biết mình không phải là đối thủ của lão già kia, đã từng thử giết lão ta mấy lần, nhưng mà đều kết thúc trong thất bại. Dĩ nhiên, Yên Hồng không thể nào biết được những chuyện này.
“Mỏi mắt mong chờ. “ Mộc Vân Phong cười khẽ, nghe giọng điệu đó là cô cũng biết Yên Hồng đồng ý rồi, cho nên tâm tình rất tốt. Đứng dậy kéo Phượng Như Ảnh cùng nhau đi về phía phòng ngủ chính của lão già kia. “Tôi giết, có ý tứ.” Mộc Vân Phong khẽ đọc ra tiếng.
“Đi, đi xem kỹ năng của cô nàng “tôi giết” nào.” Hai người cùng nhau bước đến phòng ngủ chính. Vừa bước vào thì thấy hai người Mai và Hỏa đang tìm kiếm cái gì đó ở trong phòng, thấy hai người đến thì đứng dậy báo cáo.
Mộc Vân Phong gật đầu với họ, đưa mắt nhìn về phía xác chết của lão già kia. Cả người mập mạp, cái bụng bia của ông ta còn lớn hơn mấy lần so với bụng của phụ nữ mang thai mười tháng, trần truồng nằm ở trên cái giường to lớn, nhìn qua vô cùng ghê tởm.
Phượng Như Ảnh vừa thấy bộ dạng của lão già kia, đưa tay bịt mắt Mộc Vân Phong lại, không cho cô nhìn. Chết tiệt, sao anh không nghĩ đến người đàn ông này chết trong bộ dạng trần truồng chứ, vậy mà lại để cho người phụ nữ của mình nhìn thấy bộ dạng ghê tởm này của lão ta.
“Chúng ta đi thôi.” Mộc Vân Phong vừa thấy dáng vẻ ghen tuông của Phượng Như Ảnh, thức thời rời đi. Mặc dù bộ dạng của lão già này rất khó coi, nhưng dù sao ông ta cũng là đàn ông, Phượng Như Ảnh không ăn giấm mới là không bình thường đấy.
Mọi người rút ra khỏi biệt thự, trước khi rời đi Mộc Vân Phong quăng một cây đuốc, đốt căn biệt thự này cháy sạch trơn. Nếu chủ nhân không có ở đây, phòng ốc giữ lại cũng không dùng, cô cũng sẽ không để cho chị em của mình vào ở trong cái nơi có nhiều người chết như vậy.
Nhóm của Mộc Vân Phong đi đến tụ hợp lại với nhóm của Minh Quân. Bên này nhóm của Minh Quân chiến đấu sắp kết thúc rồi, trừ những thành phần trung thành với lão già kia, thì đa số những người còn lại vừa nhìn thấy Minh Quân trở lại cũng đã tự động đầu hàng gia nhập vào nhóm của ông.
Lần này dự tính sẽ nổ ra một trận quyết tử, vậy mà vì lý do đó thế trận lại nhanh chóng nghiêng về một bên. Nhìn những người kia đầu hàng gia nhập vào nhóm anh em của mình lần nữa, Minh Quân cũng không có trách phạt họ. Ông biết bọn họ ra ngoài kiếm miếng cơm cũng không dễ dàng gì, cho nên không nhắc lại chuyện cũ nữa.
“Sư phụ, sao rồi ạ?” Mộc Vân Phong đi đến bên cạnh Minh Quân, quan tâm hỏi. Thấy ông không sao, lúc này mới nhìn vào trong vòng chiến. Thấy phe của Minh Quân đã chiếm ưu thế, mới yên lòng, vung tay lên với mấy chị em ở phía sau, bảo họ đến hỗ trợ.
Chuyện này kết thúc càng nhanh càng tốt, để tránh lại phát sinh ra biến cố gì.
Có thêm sự tham gia của mấy chị em Hồng nhan các, cuộc chiến mau chóng kết thúc, những tên trung thành với lão già kia bị giết sạch, không chừa một mống.
Về phần những người đầu hàng gia nhập vào phe của Minh Quân, còn đợi quan sát. Mộc Vân Phong nhìn lướt qua những người đó, cô và Minh Quân đi đến trước mặt họ, Phượng Như Ảnh vẫn luôn đứng ở phía sau Mộc Vân Phong với tư thế bảo vệ.
Lúc này Minh Quân mới bắt đầu nói chuyện với đám người của Ám Dạ, lúc nói đến chuyện xin lỗi mọi người, rất nhiều người rươm rướm nước mắt, nhất là những người đã có tuổi trong tổ chức. Bọn họ rất rõ ràng trước đây đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại bị lão già kia uy hiếp nên không thể không làm việc cho lão ta.
“Đại ca, anh đã trở lại rồi.” Có mấy người, nước mắt đầy mặt đi đến trước mặt Minh Quân, nước măt tuôn rơi. Bọn họ mong chờ cái ngày này đã bao nhiêu năm nay rồi, tưởng rằng Minh Quân đã chết trong tay lão già kia, lại không ngờ rằng ông vẫn còn sống.
Chương 43: Tân chủ của Ám Dạ (Bốn)
“Ừ, tôi đã trở về, khiến mọi người chịu uất ức rồi.” Minh Quân tiến lên an ủi những thuộc hạ lâu năm của mình. Mặc dù ông từng oán hận bọn họ lúc trước đã đầu hàng lão già kia, nhưng cũng hiểu bọn họ là bị bắt buộc. Mặc dù như vậy, Minh Quân cũng đã có quyết định trong lòng, không thể giao phó trách nhiệm quan trọng cho những người này nữa rồi, ông sẽ để cho Mộc Vân Phong đào tạo người của con bé.
“Sư phụ, cẩn thận.” Lúc Minh Quân đang an ủi mấy lão thuộc hạ, Mộc Vân Phong lại tinh mắt nhìn thấy trong đó có một người, trong tay giấu thanh dao găm sắc bén, ánh sáng sắc bén của thanh dao găm lóe lên trong bóng đêm, lọt vào trong tầm mắt của Mộc Vân Phong. Vì vậy Mộc Vân Phong thét lên, vừa đẩy Minh Quân sang bên cạnh, vừa chống lại cái tên cầm dao găm kia.
Cũng may, ngay từ đầu cô đã không tin tưởng vào những người này. Bởi vì cô biết những người ngã theo chiều gió tuyệt đối sẽ không trung thành, cho nên đặc biệt lưu ý đến những người này. Vốn là cô không muốn để họ đến gần sư phụ của mình, nhưng lại sợ lạnh lùng quá thì phật lòng những người chân thành ủng hộ sư phụ.
Vì vậy cô để mặc cho những người đó đi đến trước mặt Minh Quân, nhưng cô vẫn quan sát cẩn thận, đề phòng bất trắc. Lại không ngờ thật đúng là có người to gan như vậy, muốn ám sát sư phụ cô.
Có người không sợ chết thế thì cô cũng chỉ có thể thành toàn cho họ. Đẩy Minh Quân ra, Mộc Vân Phong phóng tới trước mặt người kia, đồng thời đưa tay ra, chỉ dùng một chiêu đã khóa cổ ông ta.
Tốc độ của Mộc Vân Phong nhanh nhưng ông ta cũng không chậm, chuyện bại lộ ông ta phải liều lĩnh đánh cuộc. Vì vậy vung dao găm lên đâm về phía Mộc Vân Phong, ra tay tàn nhẫn.
Mộc Vân Phong vừa thấy đối phương chuyển hướng tấn công, thầm nói: Được lắm. Xoay người, áp sát đến bên cạnh ông ta, tay thuận thế nhấc lên đánh một quyền, đánh trúng ngay cổ tay của ông ta, tay ông ta đau đến nỗi đánh rơi dao găm trong tay xuống đất. Ngay sau đó Mộc Vân Phong nắm lấy tay của ông ta bẻ mạnh một cái, cả một cánh tay bị cô bẻ gãy một cách dễ dàng.
Đối phương gào lên một tiếng “A”, giơ cái tay còn lại đánh về phía đầu của Mộc Vân Phong. Nhưng sao Mộc Vân Phong có thể để cho ông ta được như ý, vừa hạ thấp người xuống vừa nhấc tay lên, cánh tay còn lại của ông ta bị Mộc Vân Phong bắt được, lập lại động tác vừa rồi, cánh tay còn lại cũng đã bị bẽ gãy.
Tiếng gào thét lại vang lên, Mộc Vân Phong đá một cái, đá người kia ngã xuống đất. Tiến lên một bước, giẫm một chân lên ngực người kia, lạnh lùng nói: “Muốn giết sư phụ tôi, sẽ được ban cho cái chết giác ngộ ngay lập tức.”
“Phi.” Bị Mộc Vân Phong giẫm trên đất, vẻ mặt của ông ta quật cường, nhổ nước bọt về phía Mộc Vân Phong. Ông ta là người mà lão già kia tin tưởng nhất, hiện tại chủ nhân chết ông ta cũng gặp xui theo, thay vì chờ bọn họ điều tra được rồi giết mình, không bằng chọn lựa chủ động, làm bộ đầu hàng, sau đó nhân cơ hội giết Minh Quân.
Kế hoạch của ông ta vốn không chê vào đâu được, nhưng lại không ngờ bị con nhóc chết tiệt này đoán được, còn phế tay của ông ta. Khiến cho ông ta căm hận mà không thể trút ra.
Ông ta chuyển động ánh mắt, nhìn về phía ai đó trong đám người, trong đó có thuộc hạ của ông ta, trên tay mỗi người bọn họ đều có súng. Bây giờ mọi người dồn hết sự chú ý về phía bên này, cho nên bây giờ là thời cơ tốt nhất để ra tay.
Ông ta nháy mắt ba lần, đó là ám hiệu của ông ta và thuộc hạ của mình. Thuộc hạ của ông ta đang lẫn trong đám người, nhìn thất chỉ thị của đại ca mình, cả đám lôi súng ra, định bắn về phía Mộc Vân Phong và Minh Quân.
Nhưng súng của họ chỉ vừa mới lộ đầu, Phượng Như Ảnh đã nhìn thấy ngay lập tức, chỉ thấy anh đưa tay ra, bá, bá mấy tiếng, những người vừa lấy súng ra đã ngã xuống hết.
Muốn đọ súng với Phượng Như Ảnh anh à, phải về đợi mẹ sinh ra mấy lần nữa rồi tiếp tục đọ thử. Phải biết rằng kỹ năng bắn súng của anh là lợi hại nhất trong bộ đội đặc chủng, đối phó với những người này quả thực là chuyện cỏn con.
Chương 43: Tân chủ của Ám Dạ (Năm)
Thấy Phượng Như Ảnh giải quyết xong đám người nọ, Mộc Vân Phong giơ ngón cái lên với anh, sau đó quay đầu tức giận nhìn người đàn ông đang bị đạp dưới chân mình, sát khí tỏa ra.
Cái tên chết tiệt này, vậy mà muốn ám sát sư phụ, vậy thì cũng đừng trách cô lòng dạ độc ác. Chân vừa động, xương sườn của ông ta đã đứt mấy cây, ông ta đau đến chết đi sống lại.
Mộc Vân Phong đạp mấy lần liên tục, bắt đầu từ ngực của ông ta, đến tay của ông ta, mỗi khi cô đạp một cước ông ta đều đau đến muốn tự sát. Nhưng Mộc Vân Phong lại không muốn bỏ qua cho ông ta dễ dàng như vậy, ông ta dám mưu hại sư phụ của cô, cô sẽ để cho ông ta nếm thử mùi vị của việc gân cốt đứt từng khúc.
Ông ta không ngờ Mộc Vân Phong lại ra tay tàn nhẫn như vậy, đau đến chết đi sống lại, cuối cùng không thể không cắn lưỡi tự kết liễu. Thà giải thoát sớm một chút còn hơn là bị giày vò như vầy.
Thấy ông ta chết đi, Mộc Vân Phong tùy ý đá mấy đá, khi xác nhận ông ta đã chết rồi, lúc này mới đứng bên cạnh Minh Quân, nhìn đám người còn lại của Ám Dạ, lạnh lùng nói: “Về sau nếu ai dám phản bội Ám Dạ, phản bội lại tôi và sư phụ thì đây chính là kết quả.”
Trong sân yên lặng như tờ, Minh Quân nhìn người trong sân, vẻ mặt sắc bén. Ông không ngờ những người từng là thuộc hạ của mình, ông không tính toán với họ nhưng xoay đi xoay lại lại có người nhân cơ hội giết ông, thật sự khiến trái tim ông lạnh lẽo đi phần nào.
Đôi mắt sắc bén lướt qua mọi người, nhìn Mộc Vân Phong bên cạnh, Minh Quân từ tốn nói: “Đây là đệ tử của ta -- Mộc Vân Phong, sau này con bé chính là Ám Chủ mới của Ám Dạ.”
“Cô ta?” Người phía dưới đưa mắt nhìn nhau, dù thế nào họ cũng không ngờ được Minh Quân lại truyền Ám Dạ mới vừa đoạt lại cho đệ tử của mình. Nghĩ đến hình ảnh mạnh mẽ tàn nhẫn vừa rồi của Mộc Vân Phong, cả đám người vốn định phản đối lại rụt cổ lại hết.
Bọn họ cũng không muốn làm chim đầu đàn, nhưng mỗi người đều có tính toán của riêng mình.
Mộc Vân Phong thu hết phản ứng của từng người họ vào mắt, nhưng vẫn ung dung thản nhiên. Tiến lên một bước, đứng ở trước mặt Minh Quân, khí thế đầy mình, dùng khí thế thị uy áp chế những người trước mặt.
Ở phía sau, Phượng Như Ảnh thấy Mộc Vân Phong đứng ra như vậy, khí thế trên người làm cho người ta không dám nhìn thẳng, trong lòng vô cùng đắc ý. Cô gái của anh, quả nhiên là không giống bình thường. Khí thế bức người thế này có thể vượt qua anh luôn rồi.
Mọi người trong Ám Dạ thấy Mộc Vân Phong đứng tùy ý như vậy, khí thế áp ức như vậy khiến họ không chịu nổi, rốt cuộc không biết người nào dẫn đầu, cùng nhau quỳ xuống, cung kính nói: “Chào mừng Ám Chủ.”
“Đứng lên đi.” Mộc Vân Phong lạnh lùng nói, khí thế trên người không giảm. Đợi khi tất cả mọi người đều đứng lên, lúc này mới bắt đầu nói: “Trước tiên tôi lưu ý vài điều.”
Mọi người trong Ám Dạ cùng ngẩng đầu nhìn Mộc Vân Phong, chờ đợi lời nói tiếp theo của cô. Mặc dù có vài người trong lòng không phục vì bị một người phụ nữ lãnh đạo, nhưng lại bội phục khí thế bức người của cô.
“Thứ nhất, từ hôm nay tôi không hy vọng có ai đó trong các người âm thầm giở trò, nếu như có ai không phục tôi, bây giờ có thể đấu một trận tay đôi với tôi. Nếu như đã phục tùng tôi, thì ngoan ngoãn chấp hành mệnh lệnh của tôi.”
Nói xong quay đầu liếc nhìn mọi người, thấy trong đó có mấy người nhao nhao muốn thử. Mộc Vân Phong đưa tay ra, chỉ thẳng vào mấy người đó, nói: “Mấy người bước ra đây.”
Mộc Vân Phong nhìn lướt qua mấy người họ, nói: “Các người không phục à?”
Một người trong đó bước ra đứng trước mặt Mộc Vân Phong: “Mấy người chúng tôi đều là người có năng lực, sáng giá nhất trong Ám Dạ, nếu như cô thắng chúng tôi, vậy thì sau này cô ra lệnh, chúng tôi tuyệt đối tuân theo, cô bảo chúng tôi đi hướng đông chúng tôi tuyệt đối không đi hướng tây, cô bảo chúng tôi giết người, chúng tôi tuyệt đối không phóng hỏa.”
“Tốt, cứ ra tay đi.” Mộc Vân Phong gật đầu ứng chiến.