Ông vẫn luôn xem đối phương là anh em tốt nhất, không ngờ rằng cuối cùng hắn ta lại đâm một dao sau lưng ông. Chính hắn đã khiến cho ông phải ẩn náu trong ngôi biệt thự này mấy năm qua, không thể đi đâu.
Lúc bác sĩ Hứa bước vào phòng bệnh, Mộc Vân Phong và Phượng Như Ảnh đang tạm biệt nhau. Thấy bác sĩ Hứa đi vào, Phượng Như Ảnh nhìn ông vẻ mang ơn rồi nói: “Độc tố trên người Tiểu Phong phải phiền đến chú rồi.”
Nói xong lại nhìn Mộc Vân Phong sâu sắc: “Tiểu Phong, tạm biệt. Chờ anh trở lại.” Sau đó sải bước rời đi.
Thấy Mộc Vân Phong vẫn nhìn theo bóng lưng của Phượng Như Ảnh, cho đến khi không còn thấy được nữa vẫn chưa thu hồi ánh mắt, bác sĩ Hứa trêu ghẹo: “Thế nào? Lưu luyến rồi hả?”
“Chú Hứa, lại trêu chọc con rồi.” Sắc mặt của Mộc Vân Phong hơi phiếm hồng, làm nũng với bác sĩ Hứa. Bị nói trúng tâm sự, khiến cô cảm thấy rất ngượng ngùng. Cô lưu luyến Phượng Như Ảnh, nhưng lại không thể gây trở ngại cho anh.
Là rồng thì nên xuống biển, là chim thì nên bay lượn trên bầu trời.
“Nếu như thật sự không nỡ, bây giờ bảo cậu ta ở lại vẫn còn kịp.” Bác sĩ Hứa thấy dáng vẻ mất hồn của Mộc Vân Phong nên đề nghị. Ông nhìn ra được, cả hai người đều lưu luyến đối phương.
“Chú Hứa, con lại làm phiền chú rồi.” Mộc Vân Phong hoàn hồn, không nói gì tiếp nữa, chỉ nhìn bác sĩ Hứa cười, vẻ mặt áy náy. Lần trước ngã bị thương là do ông điều trị hơn nửa năm ròng rã, vậy mà mới ba tháng thôi cô lại phải tiếp nhận điều trị lần nữa.
Trong lòng Mộc Vân Phong thầm thề, sau này cô nhất định phải thật khỏe mạnh cứng cáp, không phải làm phiền lòng bác sĩ Hứa nữa.
Thời gian một tháng mau chóng trôi qua, trong một tháng này, bác sĩ Hứa không chỉ thanh trừ sạch sẽ độc tố trong người Mộc Vân Phong, mà còn bồi bổ cho cơ thể cô khỏe mạnh hơn, ngày nào cũng bảo dì Thu chưng thuốc bổ cho cô uống, uống đến nỗi bây giờ Mộc Vân Phong bổ căng luôn rồi, nhưng lại không thể không ăn, vì trong đó chứa đựng sự quan tâm lo lắng và yêu thương của sư phụ và mọi người dành cho cô.
Trong lúc Mộc Vân Phong chuyên tâm giải trừ độc tố còn sót lại, Phượng Như Ảnh cũng không hề nhàn rỗi. Anh đã đồng ý với Minh Quân giúp Mộc Vân Phong đoạt lại Ám Dạ, nhất định sẽ làm được.
Cho nên trong khoảng thời gian này, anh vẫn luôn thu tập các tài liệu về mọi khía cạnh của Ám Dạ, mãi cho đến đêm qua anh mới nhận được một tin tức, Ám chủ đương nhiệm của Ám Dạ đã mời được sát thủ ngoại quốc bắt đầu khởi hành từ Mĩ, vì vậy anh vội vàng chạy tới biệt thự của Minh Quân.
Đi đến biệt thự thấy sắc mặt của Mộc Vân Phong trở nên hồng hào, trong lòng cuối cùng cũng yên tâm. Trong một tháng này anh vẫn luôn bận bịu về chuyện Ám Dạ, cũng không có thời gian đến thăm cô, chỉ có thể thỉnh thoảng gọi điện thoại để vơi đi nỗi nhớ nhung.
Bây giờ thấy Mộc Vân Phong đứng trước mặt anh, cũng không quan tâm bên cạnh có ai hay không, lập tức bước đến ôm cô vào lòng, giống như muốn hòa tan cô vào trong xương cốt của mình vậy.
“Em không sao là tốt rồi.” Mộc Vân Phong bị Phượng Như Ảnh ôm chặt chẽ, thấy mấy cặp mắt bên cạnh đang nhìn họ chằm chằm, tay vịn vào vai Phượng Như Ảnh, đang muốn đẩy anh ra, bên tai lại truyền đến giọng nói trầm khàn của Phượng Như Ảnh, làm cho tay cô đang định đẩy anh ra cũng cứng đờ lại. Sau đó, đôi tay vòng lên gáy anh, đầu tựa lên vai anh, yên lặng cảm nhận tình cảm nồng nàn của anh.
“Ừ, không sao rồi.” Mũi Mộc Vân Phong chua xót ôm Phượng Như Ảnh, trong lòng cảm thấy ngọt ngào. Cô biết người đàn ông này thật sự yêu thương cô vô cùng, cô cũng biết một tháng vừa rồi người đàn ông này bận rộn những việc gì.
Hai người ôm nhau một lúc lâu, mãi đến khi Minh Quân ở bên cạnh ho nhẹ một tiếng, Mộc Vân Phong mới thẹn thùng đẩy Phượng Như Ảnh ra, kéo anh đến ngồi trên sô pha.