Nhưng, Hồng bang có thể chống lại với Thanh bang của ông, dĩ nhiên cũng không phải khinh địch như thế là có thể động được. Hơn nữa Hồng Kinh Thiên là lão hồ ly có nhiều nơi ẩn nấp, thường xuyên thay đổi địa phương, căn bản không biết tổng bộ của bọn họ đến tột cùng ở nơi nào.
Lúc này mới khiến cho ông cần phải vừa ẩn nhẫn vừa âm thầm phái người đi điều tra Hồng bang, trải qua hơn một năm cố gắng, rốt cuộc cũng truyền về tin tức, nói cho bọn họ biết chỗ này chính là chỗ ở của tổng bộ Hồng bang.
Nhận được tin tức này Mộc Đồ ông cũng không có cao hứng quá mức, làm sao ông có thể dễ dàng tin tưởng tin tức này. Sau khi nhận được tin tức này, thì ông phái người theo dõi ở địa phương này lâu dài.
Trải qua một thời gian quan sát, cho đến lúc thấy thủ lĩnh Hồng bang ra vào nơi này mấy lần, rốt cuộc cũng xác định đây chính là ổ của Hồng bang.
Hôm nay, khi người của ông truyền về tin tức nói cấp trên của Hồng bang xuất hiện lần nữa ở trong ngôi biệt thự này, cho nên tự mình dẫn người tới nơi này vây đánh.
Bị uất ức hai năm, cuối cùng cũng phun ra được cái nhướng mày. Từng ngừơi một của Thanh bang xoa tay, hận không thể lập tức diệt con chó này.
Nghĩ tới đây, trong mắt Mộc Đồ chợt lóe ánh sáng lạnh, lắc mình một cái hướng phía trước nhảy tới. Đêm nay thoáng một cái, cả con đường sẽ không còn sự tồn tại của Hồng bang, có chỉ là Thanh bang của ông. Đây chính là chọc Thanh bang của ông, cũng cái giá phải trả khi chọc đến Mộc Đồ ông.
Mộc Đồ cách xa chỗ biệt thự hơn 10m thì đứng lại, nhìn này toà màu trắng ngủ say, âm thầm gọi khẽ: “Mộc Vũ”
Trong bóng tối một ngừơi con trai lắc mình ra đứng ở trước mặt của Mộc Đồ khom người nói: “Bang chủ”
“Tình huống thế nào?” Mộc Đồ nhìn biệt thự nơi xa, trong lòng thoáng qua một cảm giác quái dị, không yên tâm mà hỏi.
“Bang chủ yên tâm, tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng, tối nay Hồng bang sẽ tan thành mây khói” Mộc Vũ trả lời, trong giọng nói tràn đầy một chút hưng phấn cùng hồi hộp.
Thanh bang nhịn Hồng bang ròng rã hai năm, tổn thất bao nhiêu anh em đúng lúc để cho bọn họ nợ máu trả bằng máu rồi. Trong hai năm qua, trong bang không có ai là không bực bội, các anh em đã sớm hận không thể đánh tới cửa tiêu diệt Hồng bang, nhưng mỗi lần đều bị Bang chủ khuyên nhủ, nói gì nhỏ không nhịn sẽ loạn mưu lớn. Nói gì chặt cỏ phải trừ tận gốc, cần phải một kích làm cho Hồng bang không hứng nổi gió, làm cho không dậy nổi sóng.
Lúc ấy hắn và đám anh em suy nghĩ giống nhau, cũng cảm thấy Bang chủ mềm yếu, sợ hãi Hồng bang, thiếu chút nữa hắn cùng với đám anh em, đi lập đỉnh núi khác.
Sau lại vẫn là Bang chủ khuyên ở lại, ở lại bên cạnh Bang chủ. Bây giờ suy nghĩ một chút thì ra Bang chủ thật sự không có lừa gạt bọn họ, Bang chủ thật sự không phải kẻ mềm yếu dễ bắt nạt, ông ấy chỉ là đang tìm một cơ hội, một cơ hội diệt Hồng bang.
Mà hôm nay, cơ hội tới, hắn và đám anh em ngày ngóng đêm trông cơ hội tới mà bật hơi nhướng mày.
“Hành động” Mộc Đồ khẽ mở môi mỏng, phun ra hai chữ dứt khoát.
“Hành động” lệnh truyền ra ngoài, trong bóng đêm truyền đến từng trận âm thanh tất tác, từng bóng đen dựa sát đi về phía biệt thự.
Qua cửa sắt, lộn tường, từng bóng đen một tiến vào trong biệt thự.
Nhìn người của mình tiến vào toàn bộ, hai tay của Mộc Đồ tựa sau lưng đứng ở cách đó không xa, một bộ dạng tình thế bắt buộc.
Hồi lâu, trong bóng đêm đều không có truyền đến tiếng vang cần có, lông mày của Mộc Đồ hơi nhíu lại, nhìn phương hướng biệt thự thoáng qua không hiểu.
Đang lúc ấy thì, một bóng đen lắc mình ra đến phía Mộc Đồ, mấy ngừơi đi theo ông cung kính nói: “Bang chủ, bên trong không có ai.”
“Bên trong không có ai?” Trong mắt của Mộc Đồ lóe lên vẻ kinh ngạc. Thầm nghĩ: điều này sao có thể, không phải người của mình thấy rõ ràng sau khi người của Hồng bang đi vào cũng không có thấy đi ra ngoài qua sao?