Nữ Vương Hắc Đạo: Anh Bạn Đừng Chọc Tôi

Chương 187: Đi cùng em (Ba)




"Làm sao anh biết?" Mộc Vân Phong ngẩng đầu nhìn trời, mặc dù trên đầu bị lá cây che kín hết, nhưng vẫn có ánh mặt trời hắt vào theo kẽ lá. Điều này cho thấy ánh nắng mặt trời bên ngoài vẫn còn, nhưng sao Phượng Như Ảnh biết lát nữa trời sẽ mưa chứ.

Dĩ nhiên, đó cũng không thể nói là Mộc Vân Phong không tin vào phán đoán của Phượng Như Ảnh, chỉ là không rõ anh căn cứ vào cái gì để phán đoán, hơn nữa nhìn dáng vẻ giống như anh rất quen thuộc với khu rừng này vậy.

Nhìn cách anh vừa mới dắt cô đi qua đoạn đường kia thì biết, mặc dù nhìn qua không có gì khác biệt với những nơi khác, nhưng nhìn kỹ lại vẫn có sự khác biệt.

Đoạn đường họ đi qua, mặc dù không nhìn thấy rõ, nhưng rõ ràng cho thấy có dấu vết người khác giẫm qua.

"Mùi không khí nói cho anh biết, không tin em ngửi thử xem có phải là có mùi hơi chua không." Phượng Như Ảnh nhoẻn miệng cười với Mộc Vân Phong, núi băng tan chảy, giống như một luồng gió xuân thổi vào trong lòng Mộc Vân Phong, mãnh liệt không ngừng.

Phượng Như Ảnh này nở nụ cười thật sự có thể mê hoặc người ta. Khó trách bình thường anh đóng băng khuôn mặt của mình, đoán chừng là sợ bị phụ nữ điên cuồng xông vào. Như Mộc Vân Phong cô từng gặp qua rất nhiều đàn ông, chịu qua huấn luyện đặc biệt cũng suýt chút nữa bị mê hoặc rồi, chứ đừng nói chi là phụ nữ khác.

Mộc Vân Phong thật sự dùng mũi ngửi qua không khí nơi này, thật đúng như lời Phượng Như Ảnh nói, mùi vị hơi chua của a-xít.

"Phượng Như Ảnh, anh đã từng tới nơi này?" Mộc Vân Phong nhìn vào mắt Phượng Như Ảnh, dáng vẻ quả quyết. Khó trách anh quen thuộc với nơi này như vậy, nhất định là đã tới rồi. Cho dù chưa từng tới, anh cũng đã đi qua rừng mưa nhiệt đới khác.

"Tiểu Phong, em đừng quên anh cũng từng là lính đặc chủng." Phượng Như Ảnh nghe Mộc Vân Phong nói, khẽ cười một tiếng, sau đó trực tiếp kéo tay Mộc Vân Phong bắt đầu chạy băng băng trong khu rừng. Bây giờ bọn họ phải tìm sơn động, nếu không thì mưa xuống dính ướt rất dễ sinh bệnh.

Một khi đã sinh bệnh trong rừng mưa nhiệt đới này, thì đúng là đặt một chân vào Quỷ môn quan rồi.

Nhớ đến lần đầu tiên anh và các chiến hữu nhận nhiệm vụ tiến vào rừng mưa nhiệt đới, chưa quen thuộc đối với môi trường và tình hình bên trong, bỗng chốc mất đi vài chiến hữu. Có mấy người bị rắn độc cắn chết, còn có một người vì mắc mưa mà ngã bệnh chết.

Khi đó bọn họ mang theo rất nhiều thuốc men khẩn cấp, nhưng không có một chút tác dụng nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn chiến hữu của mình chết đi.

Chạy đan xen một hồi trong khu rừng, hai người dừng lại dưới một cây đại thụ. Mộc Vân Phong nhìn thấy trước mắt hai người vậy mà là một cái hốc cây thật lớn, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Phượng Như Ảnh quen thuộc với rừng mưa nhiệt đới đến vậy sao, thậm chí ngay cả nơi đó có chỗ tránh mưa cũng biết.

"Hôm nay chúng ta tránh mưa và qua đêm ở chỗ này." Phượng Như Ảnh vừa nói vừa đi vào hang động, nhưng vừa đi được hai bước liền nghe thấy Mộc Vân Phong kêu lên: "A."

"Tiểu Phong, làm sao vậy?" Nhanh chóng quay đầu lại, Phượng Như Ảnh thấy vẻ mặt tái nhợt của Mộc Vân Phong lo lắng hỏi.

"Này, này, này......" Mộc Vân Phong chỉ chỉ vào một chỗ, thân thể bắt đầu run rẩy. Chỉ thấy chỗ cô chỉ đột nhiên có một con rắn hoa màu xanh vừa khè lưỡi, vừa lao về phía bọn họ.

"Đừng sợ." Phượng Như Ảnh vừa an ủi Mộc Vân Phong, tay vừa nhanh chóng với tới con rắn kia. Nhanh như sao băng, lúc con rắn đó còn chưa lao tới trước người bọn họ, thì nó đã bị túm lấy chỗ bảy tấc rồi (*).

(*) Đập rắn đập bảy tấc: Ở đây là túm hoặc đập vào chỗ chí mạng của con rắn.

"A." Mộc Vân Phong lại la lên. Chẳng qua bây giờ cô lại lo lắng cho Phượng Như Ảnh, sợ anh bị rắn cắn. Là phụ nữ, tuy rằng Mộc Vân Phong rất mạnh mẽ, nhưng vẫn rất sợ mấy con rắn này.