“Sư phụ, mọi người trở lại rồi. Chú Hứa, con không sao. Chỉ là hắt hơi một cái thôi.” Mộc Vân Phong sờ sờ mũi, đứng ở cửa lớn, tươi cười nhìn bác sĩ Hứa, rạng rỡ như sao.
“Thật sự không có chuyện gì sao?” Bác sĩ Hứa lo lắng lấy tay sờ đầu Mộc Vân Phong, khi thật sự xác nhận nhiệt độ cơ thể cô bình thường mới yên lòng.
“Chú Hứa, thật sự không sao mà.” Mộc Vân Phong nũng nịu nhìn bác sĩ Hứa, trong lòng oán thầm: không biết người nào đang nhắc đến mình nữa, làm cho chú Hứa lo lắng như vậy.
“Cái con bé này, buổi tối lạnh như vậy, chạy ra đây làm gì? Chẳng lẽ còn lo lắng sư phụ con không trở lại hay sao?” Minh Quân đi lên trước thấy Mộc Vân Phong bị đông cứng đến mặt cũng hồng, vẻ mặt cưng chiều và đau lòng.
Thầm nghĩ: nhất định là con nhóc này lo lắng cho bọn họ, cho nên mới chạy ra đây.
“Sư phụ, trời lạnh, mọi người cũng mau vào nhà thôi.” Mộc Vân Phong tươi cười tiến lên một bước khoác tay Minh Quân, cùng ông đi vào phòng khách của biệt thự.
“Đến đây, mọi người ngồi xuống trước đi.” Minh Quân kêu hai người đi theo ông ngồi trên ghế sô pha, sau đó quay đầu nhìn Mộc Vân Phong: “Tiểu Phong, con đi pha bình trà để cho mấy chú làm ấm cơ thể nào.”
“Dạ, sư phụ.” Mộc Vân Phong tươi cười đi vào lấy bộ dụng cụ pha trà.
Trong phòng khách, mấy người ngồi vào chỗ của mình, Minh Quân liếc thấy Mộc Vân Phong đi vào pha trà thì nói với hai người kia: “Đó chính là con bé mà anh đã nói qua với hai chú, lão già anh đây thành khẩn mời hai đứa dạy bảo huấn luyện tốt cho con bé.”
“Đại ca, anh thật sự muốn để cho một cô gái gánh vác những chuyện này?” Người có thân hình hơi thấp nghiêm túc hỏi. Lần đầu gặp Mộc Vân Phong ông lập tức thích cô bé này. Nhưng tổ chức Ám Dạ không như những chỗ khác, trong đó chính là nhân tài ẩn dật. Mà Mộc Vân Phong chỉ là một cô bé, ông sợ Mộc Vân Phong đấu không lại mấy lão già bên kia.
“A Lượng, đại ca không muốn tâm huyết của những năm này bị uổng phí. Về phần con bé tiểu Phong kia, các cậu cứ huấn luyện trước, nếu như kiểm tra thấy không thích hợp thì lúc đó sẽ bàn lại.”
Trong mắt Minh Quân thoáng lên một tia lo lắng và ưu sầu. Ông không nói mấy chuyện này với Mộc Vân Phong, không biết con bé này có đồng ý không đây.
“Sư phụ, trà tới rồi.” Giọng nói Mộc Vân Phong tràn ngập ý cười truyền đến, cắt đứt cuộc nói chuyện của mấy người bọn họ. Nghiêm Lượng thấy Mộc Vân Phong bưng khay trà đến thì liếc qua anh trai mình Nghiêm Binh, sau đó quan sát kỹ thuật pha trà xuất sắc của Mộc Vân Phong.
Thấy kỹ thuật của Mộc Vân Phong có thể so với trà sư(*) trong quán trà, trong mắt của mấy người họ đều hấp háy ý cười.
(*) Trà sư: Những sư phụ, chuyên gia dạy pha trà hay chuyên về trà.
“Sư phụ, các chú mời uống trà.” Mộc Vân Phong pha loại trà ngon nhất, rót cho mỗi người một chén rồi đưa đến trước mặt họ, trên mặt mang theo nụ cười ngọt ngào, nhìn từng người họ thưởng thức tài nghệ của mình.
“Sư phụ, mọi người không đói sao? Hay là, con đi chuẩn bị bữa tối cho mọi người nhé.” Mộc Vân Phong nhìn dáng vẻ hài lòng của mấy người họ, nét mặt càng thêm vui vẻ.
“Tiểu Phong à, con ngồi xuống đi, sư phụ có chuyện muốn nói với con.” Thấy Mộc Vân Phong muốn đứng dậy đi chuẩn bị bữa tối cho họ, Minh Quân kéo cô ngồi lại bên cạnh ông trên ghế sô pha.
“Sư phụ, xin cứ nói ạ. Tiểu Phong nghe đây ạ.” Mộc Vân Phong ngồi trên ghế sô pha, vừa nhìn lên đối diện với sắc mặt nặng nề của mấy người họ, thu hồi nụ cười trên mặt, nhìn sư phụ của mình.
“Hai chú Nghiêm đây, người cao to là chú Nghiêm Binh, người thấp hơn là chú Nghiêm Lượng, sau này sẽ là của sư phụ của con, bọn họ sẽ phụ trách huấn luyện con các loại kỹ năng.” Minh Quân nhìn vào hai người ngồi đối diện mình giới thiệu với Mộc Vân Phong.