Cho nên cô phải cố gắng làm cho cơ thể mình phục hồi tốt lên, sau đó mới có thể nhanh chóng đi làm chuyện cô muốn làm. Ít nhất cô phải tự tay giải quyết tên họ Hồng kia.
Trước kia cô và anh ta chỉ có thù giết cha, hiện tại lại tăng thêm một, đó chính là anh ta muốn lập mưu lấy mạng cô. Mộc Vân Phong cũng không quên hai người kia chính là thuộc hạ của Hồng Bưu, sở dĩ bọn họ lớn lối như vậy muốn giết cô, chắc cũng là chỉ thị của Hồng Bưu thôi.
Nghĩ tới đây, sát khí trên người Mộc Vân Phong chợt lóe lên, không nhìn ra được.
Giờ phút này, trong biệt thự của Hồng Bưu, Hồng Bưu hút xì gà, một khoảng khói mù mịt lượn lờ bên trong, sắc mặt nặng nề. Đã nửa tháng trôi qua rồi, đã phái đi mấy nhóm người đều không tìm được tung tích của Mộc Vân Phong. Cho dù cô chết rồi, nhưng dù sao thì cũng phải có thi thể chứ.
Nhưng Mộc Vân Phong giống như là mất tích vậy, đó là sống không thấy người, chết không thấy xác.
Xảy ra sự cố ngày hôm đó, sau khi Phượng Như Ảnh xuống núi không lâu, anh cũng đi theo xuống núi. Sau đó vừa về tới biệt thự, lập tức bắt đầu sai người đi xuống dưới vách núi tìm kiếm tung tích của Mộc Vân Phong. Thậm chí anh còn tự mình đi đến dưới vách núi tra xét, nhưng dưới núi ngoại trừ hai người thuộc hạ rơi xuống khuôn mặt hoàn toàn biến dạng, hoàn toàn không có bóng dáng của người thứ ba.
Lúc đầu anh còn tưởng rằng có thể khi Mộc Vân Phong rơi xuống núi, bị quăng tới chỗ khác, vì vậy đã tìm kiếm dưới vách núi ròng rã hai ngày, tìm khắp cả sườn núi, nhưng không có một chút phát hiện nào. Làm cho anh càng phiền não hơn, lúc này trong lòng còn hoài nghi có phải Mộc Vân Phong còn sống hay không, có phải đã được người khác cứu đi hay không.
Vì vậy thăm dò khắp nơi xem ngày Mộc Vân Phong rơi xuống núi có người đi qua dưới sườn núi hay không, nhưng tin tức truyền về, ngoại trừ Phượng Như Ảnh đi ra ngoài tìm kiếm trước anh, thì không còn có người khác đi qua chỗ đó.
Nhưng Hồng Bưu biết, Phượng Như Ảnh hoàn toàn không tìm được Mộc Vân Phong. Bởi vì kể từ sau khi Mộc Vân Phong rơi xuống núi, con người Phượng Như Ảnh gần như thay đổi, càng trở nên lãnh khốc vô tình, ngay cả người làm anh trai như anh cũng không thể gần gũi với nó. Miễn là cứ tới gần nó, nó sẽ phát điên.
Nghĩ đến Phượng Như Ảnh, trong lòng Hồng Bưu thầm thở dài. Anh vất vả biết bao mới tìm được em trai, nhưng so với việc không tìm được thì càng khó chịu hơn. Bởi vì mặc dù bây giờ anh có thể thấy Phượng Như Ảnh, nhưng lại bị nó lạnh lùng gạt bỏ một bên.
"Lão đại, Phượng môn chủ tới." Một tên đàn em từ ngoài cửa chậm chạp chạy vào, cung kính đứng trước mặt Hồng Bưu, khom người báo cáo.
"Cậu nói ai tới rồi?" Hồng Bưu đột nhiên ngồi thẳng người, mắt nhìn chằm chằm tên đàn em. Vừa rồi anh còn đang suy nghĩ chuyện Phượng Như Ảnh xa lánh anh, sao lúc này lại tới đây?
"Là em." Tên đàn em còn chưa kịp trả lời Hồng Bưu, Phượng Như Ảnh đã sải bước đi vào. Nhìn một phòng khói lượn mù mịt, nhíu mày. Tiến lên một bước, trực tiếp rút điếu xì gà trong tay Hồng Bưu ra, vẻ mặt không vui nói: "Thứ này về sau ít hút đi."
Hồng Bưu cứ kinh ngạc nhìn Phượng Như Ảnh như vậy, nhìn em ấy đến gần mình, nhìn động tác của em ấy lấy xì gà trong tay anh xuống, nhìn vẻ mặt em ấy không vui, bỗng chốc không phản ứng kịp.
Mặc dù Phượng Như Ảnh đang nói anh, vẻ không vui, nhưng cách đối xử thân thiết với anh, vẫn làm cho nội tâm Hồng Bưu vô cùng kích động. Có trời mới biết anh trong lòng anh nghĩ Phượng Như Ảnh sẽ vẫn lạnh nhạt với anh như trước.
Bây giờ thấy em ấy không chỉ chủ động đến tìm mình, mà còn dùng giọng nói quan tâm nói chuyện với anh, làm sao anh không kích động cho được. Đối với người em trai duy nhất của anh, người thân duy nhất, Hồng Bưu ưu ái hơn bất cứ thứ gì.
"Tiểu Thụy, em?" Hồng Bưu nhìn Phượng Như Ảnh tự nhiên làm xong tất cả, ngồi trên ghế sô pha đối diện lắp bắp nói. Thật ra anh rất muốn hỏi có phải Phượng Như Ảnh tha thứ cho anh rồi không.