"Được rồi, ngủ lâu như vậy rồi, cũng đói bụng rồi chứ. Trước tiên ăn cháo cho xong đã, đây chính là tự tay sư phụ nấu cho con đó, nhất định phải ăn cho hết." Minh Quân múc thêm một chén cháo nữa cho Mộc Vân Phong, bưng đến trước mặt cô, múc một muỗng nhẹ nhàng thổi.
Tay của Mộc Vân Phong bất tiện, cho nên Minh Quân tự mình đút cô ăn. Nhìn Mộc Vân Phong ăn hết từng ngụm từng ngụm, trên mặt Minh Quân lộ ra nụ cười vui mừng yên tâm.
Có trời mới biết, cháo này thật sự là lần đầu tiên ông nấu. Đáng lẽ nhà ông có người giúp việc, nhưng hai ngày trước đã xin nghỉ, bản thân ông còn ra ngoài ăn. Nhưng bây giờ Mộc Vân Phong không thể ăn những thứ dầu mỡ gì đó, nên ông chỉ có thể tự thân xuống bếp, vừa xem sách vừa làm.
"Cám ơn sư phụ, ăn ngon thật." Mộc Vân Phong ăn xong, cười ngọt ngào với Minh Quân, gương mặt thỏa mãn. Cô thật không nghĩ tới sư phụ của mình vậy mà lại đích thân nấu cháo cho cô. Tuy rằng tay nghề không tốt lắm, nhưng cô vẫn ăn rất vui vẻ cực kỳ vui vẻ. Cô ăn ra mùi vị gia đình, giống như là ở bên cạnh mẹ vậy.
Nghĩ đến mẹ, trên mặt Mộc Vân Phong thoáng hiện lên vẻ lo lắng. Cô cũng không biết mình ngủ mê man mấy ngày, không biết mấy ngày rồi không gọi điện thoại cho mẹ, bà ấy có lo lắng hay không.
Dường như nhìn thấu tâm tư của Mộc Vân Phong, tiếng nói của Minh Quân vang lên bên tai cô: "Yên tâm đi, ta đã gọi điện thoại cho mẹ con, nói cho bà biết con ở đây với ta rồi."
Minh Quân biết Mộc Vân Phong rất quan tâm đến mẹ của cô, cũng biết cô cách một ngày nhất định sẽ gọi điện thoại về báo bình an, cho nên lúc cứu Mộc Vân Phong đến ngày thứ hai, liền gọi điện thoại cho mẹ cô, để cho cô yên tâm.
Nghe được lời của sư phụ, Mộc Vân Phong yên lòng, nhìn ông biểu lộ sự cảm kích. Cô rất cám ơn sư phụ đã làm mọi chuyện vì cô, không chỉ cứu cô, còn lo chu toàn đến như vậy.
Trên thế giới này, trước kia Mộc Vân Phong chỉ lưu tâm đến mẹ của mình, bây giờ thêm một người nữa là sư phụ. Mặc dù ông rất thần bí, nhưng Mộc Vân Phong biết ông đối xử với mình vô cùng tốt, sẽ không làm hại mình.
"Cám ơn sư phụ." Mộc Vân Phong lại cười nói cám ơn, lúc này mới quan sát sư phụ kỹ lưỡng. Mấy năm không gặp, ông không già đi một chút nào, vẫn là dáng vẻ cô đã gặp trước đó. Bất quá là đôi mắt của ông thâm trầm hơn so với trước đây, càng làm người ta đoán không ra.
"Con bé ngốc, không cần phải khách khí với sư phụ như vậy." Minh Quân lại sờ sờ đầu Mộc Vân Phong lần nữa, dáng vẻ đầy yêu thương.
"Đây là đâu ạ?" Mộc Vân Phong tựa vào đầu giường, đảo mắt nhìn bốn phía, sau đó lên tiếng hỏi. Cô có chút ngạc nhiên chỗ để nhiều thiết bị dụng cụ như vậy, cũng không phải bệnh viện, rốt cuộc là chỗ nào.
Xem ra chỗ này cũng phải là một phòng bệnh đặc biệt, bên trong trang thiết bị đầy đủ cả, thậm chí có phần cao cấp hơn bệnh viện không biết bao nhiêu lần đó chứ.
"Đây là trong nhà sư phụ, chớ suy nghĩ nhiều quá. Trên người con bị thương không nhẹ đâu, mọi chuyện chờ dưỡng cho tốt rồi hẳn nói đi." Minh Quân vẫn dịu dàng nói với Mộc Vân Phong nói. Nhưng ông là một người già tinh thông, biết hiện tại trong lòng Mộc Vân Phong có thắc mắc. Chẳng qua là cô mới vừa tỉnh lại, nói quá nhiều với cô không tốt.
"Dạ được." Mộc Vân Phong vừa nghe đây là trong nhà của sư phụ quả nhiên an tâm không ít. Mặc dù cô không biết vì sao trong nhà của sư phụ mình lại có dụng cụ y khoa cao cấp như vậy, có điều chờ cô dưỡng vết thương trên người cho tốt, còn có rất nhiều thời gian để hỏi rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Mộc Vân Phong bày ra một nụ cười ấm áp với sư phụ, sau đó nhẹ nhàng trượt cơ thể xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi. Sư phụ nói đúng, trên người cô vết thương không nhẹ, rơi xuống từ vách núi cao như vậy, không chết cũng xem như là mạng cô lớn. Về phần giống như bây giờ bị quấn thành đòn bánh tét nằm trên giường dưỡng thương, đã là trời cao ban ân huệ cho cô rồi.