Nữ Vương Hắc Đạo: Anh Bạn Đừng Chọc Tôi

Chương 160: Ông vua của Ám Dạ (Một)




Editor: Thoa Xù

"Sư phụ." Một lúc lâu sau Mộc Vân Phong mới kêu lên. Nghe được âm thanh kia cô cho rằng đó là ảo giác của mình, cho đến khi nhìn thấy gương mặt già nua kia thì rốt cuộc mới xác định đối phương chính là sư phụ trước đây của cô.

Nhưng mà Mộc Vân Phong rất khó hiểu, sư phụ mất tích đã lâu rồi. Cô đã từng vận dụng rất nhiều nhân lực, tốn rất nhiều thời gian cũng không thể tìm thấy ông. Nhưng bây giờ ông lại xuất hiện ngay trước mắt mình, điều này làm cho Mộc Vân Phong cảm thấy rất lạ lùng.

Thậm chí cô còn nghi ngờ rằng có phải sư phụ của mình là thần tiên hay không. Bởi vì rõ ràng là cô đã rơi xuống vách núi, rơi xuống cũng không hề nhẹ, nhưng mà cô nhớ lúc đầu mình đã hôn mê bất tỉnh. Nhưng bây giờ lại nằm ở nơi này, cô biết không thể nào có chuyện trùng hợp như vậy, mình rơi xuống vách núi sư phụ liền đúng lúc xuất hiện tại nơi đó rồi cứu mạng cô.

Nhưng Mộc Vân Phong cũng không quá vướng mắc vấn đề này, ít nhất tâm tình của cô bây giờ rất vui, không chỉ vì cô vẫn còn sống, mà bởi vì cô lại gặp được sư phụ Minh Quân một lần nữa.

Người sư phụ này đối với cô giống như là thuốc mê vậy, mỗi một lần xuất hiện đều là bất thình lình như vậy. Giống như lần đầu tiên cô gặp ông là tại cái khu nhà giàu kia.

Khi đó mặc dù cô cảm thấy ở một nơi cao cấp như vậy gặp được một nhân vật giống như người ăn xin, rất là bất ngờ. Nhưng lúc đó cô vẫn mềm lòng cứu ông ấy.

Sau đó ông thường ở bên cạnh cô gần một năm trời, trong một năm đó có thể nói là một năm đắc ý nhất của Mộc Vân Phong, là một năm vui vẻ nhất. Mặc dù mỗi ngày sau khi tan học đều muốn vội vàng đi đến chỗ sư phụ học võ thuật, mặc dù sư phụ rất nghiêm nghị, mặc dù học võ rất vất vả, thậm chí ngay cả mẹ của cô cũng rất đau lòng, không muốn để cho cô đi học, nhưng Mộc Vân Phong lại rất thích thú, trầm mê ở trong đó.

Cho đến có một ngày, cô đi tới đó không thấy sư phụ nữa chỉ thấy được một tờ giấy. Trên tờ giấy nói ông có chuyện phải rời đi, ngày về không xác định, không cho cô biết là đi đâu.

Nhưng sau đó Mộc Vân Phong vẫn cứ trước sau như một đi đến nơi đó, vừa luyện tập võ công mà sư phụ dạy cô, vừa chờ sư phụ trở lại. Kéo dài suốt ba năm, vẫn không đợi được ông trở về. Rốt cuộc lúc này mới hiểu rõ chắc là sư phụ sẽ không trở lại nữa, lúc này mới chôn sâu chuyện đó trong ký ức.

Đến hôm nay sư phụ đột nhiên xuất hiện, những chuyện chôn sâu trong trí nhớ, quãng ngày khổ cực chảy mồ hôi dường như lại hiện ra trước mắt. Thấy bóng dáng của sư phụ từ từ đến gần, trong mắt Mộc Vân Phong lấp lánh nước mắt.

"Con đã tỉnh." Sư phụ đi tới trước giường Mộc Vân Phong, từ từ đỡ cô dậy tựa vào đầu giường, sau đó sờ sờ đầu của cô. Bàn tay ấm áp mang theo vết chai vỗ về trên đầu Mộc Vân Phong, giống như mang theo tình yêu thương của người cha, ấm áp và hạnh phúc như vậy.

"Phong nhi, đều là cô gái đã trưởng thành rồi, sao còn rơi nước mắt chứ." Từng giọt nước mắt trong mắt Mộc Vân Phong chảy xuống, lại nghe được giọng nói trêu chọc của sư phụ. Ngẩng đầu dối diện với khuôn mặt tươi cười của ông, hơi ấm từ trong tay của ông truyền đến, Mộc Vân Phong chậm rãi cười.

Lê hoa đái vũ (*) nụ cười nở rộ trên mặt Mộc Vân Phong, đẹp như vậy hạnh phúc như vậy. Minh Quân nhìn Mộc Vân Phong nở nụ cười xinh đẹp, trong lòng hơi chua xót, nội tâm tràn đầy đau lòng. Đối với Mộc Vân Phong, ông vẫn đối xử với cô như con gái, mà ông vẫn rất yêu mến Mộc Vân Phong, cho dù là khi còn bé hiền lành, hay là hiện tại thủ đoạn độc ác. Trong mắt ông, Mộc Vân Phong chính là độc nhất vô nhị, cũng là đệ tử duy nhất của ông những năm gần đây.

(*) Lê hoa đái vũ: Như hoa lê đọng giọt mưa/ sương, xuất phát từ Trường hận ca của Bạch Cư Dị (theo baidu), vốn để hình dung tư thái khóc lóc của Dương Quý Phi, sau để chỉ vẻ đẹp kiều diễm của mỹ nhân đang khóc.

"Sư phụ, còn cười nhạo con, không phải tại người ta vui mừng quá sao." Mộc Vân Phong nũng nịu nói với Minh Quân. Ngoại trừ cha mẹ của mình ra, Minh Quân là người trong lòng Mộc Vân Phong tôn kính nhất.