Editor: Thoa Xù
Như sao băng xẹt giữa bầu trời, trong nháy mắt không còn dấu tích.
"Tiểu Phong." Âm thanh của sự hoảng hốt, nóng nảy, lo lắng, run rẩy phá vỡ không khí buổi sáng sớm, vang dội bên tai, vươn thẳng đến chân trời.
Vừa bò lên đỉnh núi Phượng Như Ảnh vừa vặn nhìn thấy cảnh Mộc Vân Phong rơi xuống vách núi, hoảng hốt hét lên, vốn là cơ thể đang mệt mỏi vì leo núi đột nhiên lại bộc phát một động lực trước nay chưa từng có, xông về phía vách núi nơi Mộc Vân Phong rơi xuống.
Trong lòng sợ hãi không gì sánh nổi, giờ khắc này dường như tim của anh muốn bay ra khỏi lồng ngực, bay theo Mộc Vân Phong. Anh là người không bao giờ tin vào ông trời, lần đầu tiên cầu khấn trong lòng, hi vọng có kỳ tích xuất hiện. Hi vọng nơi Mộc Vân Phong ngã xuống, không phải là vách núi. Thậm chí anh còn hi vọng cảnh vừa nhìn thấy kia chỉ là ảo giác của anh, hi vọng nháy mắt một cái, thì Mộc Vân Phong đã ở ngay trước mắt.
"Ha ha..." Tiếng cười to phát ra từ A Dũng, nhìn Mộc Vân Phong ngã xuống núi, rất là cao hứng. Đang muốn ăn mừng, bỗng nhiên phát hiện người anh em A Kiệt của mình đã rơi xuống vách núi cùng với Mộc Vân Phong, mất đi tung tích.
Phát hiện này khiến cho tiếng cười đắc ý của A Dũng ngẹt lại trong cổ họng, nghĩ đến A Kiệt rơi xuống vách núi cùng với Mộc Vân Phong, trong lòng hoảng sợ không thôi. Lập tức lăn một vòng đứng lên, sau đó xông về phía rìa núi cùng với Phượng Như Ảnh.
Sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, trong lòng kêu gào, không được, không được.
Nhưng dường như trời cao cũng không nghe được tiếng kêu của anh ta, cũng không nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của anh ta, cả đỉnh núi ngoại trừ bản thân anh ta và ba người bọn Phượng Như Ảnh, không hề có bóng dáng của A Kiệt.
"A Kiệt." Cả người A Dũng bổ nhào về phía trước, mãnh liệt nhào đến rìa núi, nhìn qua nhìn lại dưới vách núi. Khi thấy hai bóng dáng càng ngày càng nhỏ thì rốt cuộc cũng rớt nước mắt gào lên.
Trong lòng hối hận không thôi. Nếu như anh biết đá Mộc Vân Phong rơi xuống núi, cái giá phải trả khi loại trừ Mộc Vân Phong là phải dùng mạng sống của người anh em mình, anh thà rằng để Mộc Vân Phong giẫm anh ở dưới chân.
A Kiệt, bạn đồng môn của anh, người anh em tốt của anh, hợp tác ăn ý, những năm gần đây tình cảm của hai người họ còn hơn cả anh em ruột thịt. Giờ phút này nhìn thân thể A Kiệt càng ngày càng nhỏ, là tim như bị dao cắt, đau như kim châm.
Là tự tay anh đưa anh em tốt của mình xuống vách núi, là tự tay anh hủy đi cậu ta.
"Mày đi chết đi." Đứng trên núi nhìn Mộc Vân Phong rơi thẳng xuống đám lá cây bên dưới, nhưng Phượng Như Ảnh lại không thể làm gì được, trong lòng căm hận. Anh hận người rơi xuống vách núi cùng với Mộc Vân Phong kia không phải là anh, hận không thể phá hủy tất cả, chỉ để giữ cho Mộc Vân Phong còn sống.
Thấy người kia cũng nhìn xuống dưới vách núi giống như mình, là đàn ông nhưng không biết làm gì, rốt cuộc cơn thịnh nộ của Phượng Như Ảnh cũng bùng nổ. Anh đá một cước về phía A Dũng đang quỳ trên đất, hung hăng đá. Hơi sức kia, toàn bộ cơn thịnh nộ kia đều trút trên người A Dũng.
Là nó, chính là cái thằng chết tiệt này muốn giết Tiểu Phong. Nếu như bọn họ không nhỏ nhen như vậy thì Tiểu Phong cũng sẽ không rơi xuống vách núi, cũng sẽ không khiến anh còn chưa nói cho cô biết thân phận của mình thì đã mất đi cô rồi.
Nghĩ đến tối hôm qua mình còn âm thầm thề rằng phải chăm sóc cô thật tốt, phải bảo vệ cô thật tốt, lại không ngờ rằng mới có mấy tiếng mà thôi, bọn họ đã người trên núi kẻ dưới núi cách xa nhau ngay cả mặt cũng không thấy được.
Mặc dù anh rất hi vọng kỳ tích xuất hiện, nhưng trong lòng lại hết sức rõ ràng, vách núi cao như vậy một khi ngã xuống rồi, tuyệt đối không có đường sống.
Nghĩ đến bọn họ sẽ chia cách bởi sinh tử, trong lòng của Phượng Như Ảnh vướng mắc đau xót. Anh hận mình không bảo vệ tốt cho Mộc Vân Phong, hận mình lúc đó chỉ lo ôn chuyện anh em, không đuổi theo Mộc Vân Phong.
Anh nghĩ, nếu như lúc đó anh không cùng anh trai trò chuyện lâu như vậy, nếu như lúc đó sau khi anh biết Mộc Vân Phong thì đuổi theo cô, thì có phải kết quả sẽ không như bây giờ hay không.