Editor: Thoa Xù
Sáng chói như ngọc lưu ly, sắc bén như dao, chân thật động lòng người, dường như hồn xiêu phách lạc, làm cho người khác phải run rẩy, nhưng cũng làm cho người khác không dời mắt được. Cứ ngẩn ngơ nhìn như vậy, quên mất cả hành động, sững sờ tại chỗ.
Hai người đàn ông này làm sao cũng không nghĩ đến Mộc Vân Phong lại không ngủ, chỉ nhắm mắt lại mà thôi. Nghĩ đến vừa rồi lúc bọn họ đến gần trước người cô thì nghe được này tiếng hít thở nhè nhẹ, thì ra cũng chỉ là thủ đoạn dẫn dụ đối thủ của Mộc Vân Phong.
Cô lợi dụng việc giả vờ ngủ say để làm cho hai người đàn ông này nới lỏng cảnh giác, dẫn dụ bọn họ ra tay. Sau đó lúc bọn họ không phòng bị nhất thì cho một đòn trí mạng
"Muốn giết tôi?" Mộc Vân Phong cười như không cười nhìn hai người đàn ông trước mặt, thấy sự hoảng hốt trong mắt bọn họ, đôi tay đưa về phía cổ của bọn họ. Môi mỏng nhẹ nhàng thở, nhả ra mấy chữ: "Không dễ dàng như vậy đâu."
Tuy tiếng nói của Mộc Vân Phong rất nhỏ nhẹ nhưng lại kích thích bên tai hai người, khiến cả hai đang đứng ngây người bất chợt giật mình, đã tỉnh táo lại. Thấy bàn tay đang đưa về phía cổ của mình, theo bản năng lui về phía sau.
Cũng may là bọn họ phản ứng khá nhanh, khó khăn lắm mới tránh được đòn chết người này của Mộc Vân Phong.
Một đòn không ăn thua nên Mộc Vân Phong mạnh mẽ đứng lên, nhấc chân đá về phía cánh tay bị thương của A Kiệt. Cô không ngu ngốc biết rõ nếu cùng lúc chống lại cả hai người thì vô cùng bất lợi cho cô, vì vậy quyết định công kích từng người.
Mà mục tiêu đầu tiên của cô, đương nhiên là kẻ bị thương, khả năng hạn chế A Kiệt. Chỉ cần giết chết tên này trước, vậy thì người còn lại dễ dàng xử lý hơn rồi.
"A Kiệt cẩn thận." Vừa thấy chân của Mộc Vân Phong đá về phía A Kiệt, A Dũng ở bên cạnh hét to lên. Nếu như là trước đây anh hoàn toàn không lo lắng cho A Kiệt, nhưng lúc này tay A Kiệt đang bị thương, cho dù làm gì cũng đều không dễ dàng. Huống chi Mộc Vân Phong này bộc phát dữ dội dồn hết mười phần công lực vào một cước này.
Nghe A Dũng hét to, A Kiệt ở bên cạnh cả kinh ngẩng đầu thì thấy một cước kia nhẹ nhàng đá về phía mình, cả người hạ xuống đất lăn một vòng, tránh được một cước kia.
A Dũng đứng bên cạnh thấy anh em mình thoát được một cước của Mộc Vân Phong, thân mình khẽ động tay đánh về phía bả vai của Mộc Vân Phong, tay còn lại đưa ra kéo A Kiệt lên.
Nếu anh không giúp A Kiệt một tay, thì với cái tay bị thương kia, A Kiệt khó lòng đứng lên kịp. Nhưng Mộc Vân Phong không phải là người dễ bị đánh lừa như vậy, cô biết mục đích của A Dũng là để cứu A Kiệt, về phần một chưởng đánh về phía vai cô hoàn toàn là chiêu đánh lạc hướng.
Vì vậy không tránh cũng không nhường, trực tiếp chạy về phía trước, chân không ngừng ra cước liên tục đạp về hướng A Kiệt đang nằm dưới dất. Dứt khoát đạp khiến anh ta liên tục lăn về phía sau.
A Dũng đứng một bên thấy Mộc Vân Phong lại nhìn thấu mánh khóe của anh, vậy mà không thèm tấn công anh chỉ chuyên tâm đối phó với A Kiệt. Vô cùng kinh hãi, nhưng cũng không để ý nhiều như vậy, trực tiếp ra chiêu tấn công Mộc Vân Phong.
Tuy rằng Mộc Vân Phong chuyên tâm đối phó với A Kiệt, nhưng cũng không xem nhẹ A Dũng, cô vẫn biết người đàn ông này mới là người nguy hiểm nhất. Cho nên vừa thấy chiêu thức của anh ta tấn công tới, trực tiếp ra một cước đá tung A Kiệt đang lăn trên đất lên quăng sang hướng A Dũng đang tấn công mình. Khóe miệng Mộc Vân Phong gợn lên một nụ cười giễu cợt lạnh lùng, nhìn người đàn ông kia vì một cước của cô mà đang tấn công về phía A Kiệt. Ngược lại cô muốn nhìn xem người đàn ông tên A Dũng kia làm thế nào tránh được một chưởng đang đánh về phía người anh em của mình, xem rốt cuộc anh ta có bao nhiêu năng lực.
Đang tấn công Mộc Vân Phong đột nhiên A Dũng thấy người anh em của mình A Kiệt đang bay về phía mình, thấy rằng một chưởng của mình sẽ phải đánh lên người của cậu ta, trong lòng kinh hãi. Cái khó ló cái khôn, ngay tức khắc đổi chưởng thành trảo (ngón tay co lại), chụp A Kiệt kéo đến trước mặt mình.
Tuy nhiên,một cước kia của Mộc Vân Phong chính là dùng hết sức lực, hơn nữa A Kiệt cũng là một người đàn ông cường tráng. Bị A Dũng túm lấy, nên nhất thời đè lên trên người anh ta.