Bóng đêm chập chờn, bóng người đu đưa, trong phút chốc Mộc Vân Phong cũng đã ẩn mình vào trong bóng tối.
Phía sau, chiếc xe màu đen vội vàng chạy đến, thấy chiếc xe phía trước cách mình càng ngày càng gần. Trên mặt A Kiệt hiện lên nụ cười đắc ý.
Nghĩ đến buổi tối ở trong biệt thự Mộc Vân Phong kia cuồng ngạo ra sao, nụ cười trên mặt càng thêm hung tợn. Anh cũng muốn nhìn xem cho đến lúc này, Mộc Vân Phong kia có còn tự cao tự đại được nữa hay không.
“Ha ha.” A Dũng vừa thấy xe của mình sẽ phải đụng vào xe trước mặt, thì bật cười. Tối nay anh sẽ khiến cho cái cô gái không xem bọn anh ra gì sẽ phải vùi thây nơi này.
Mà giờ phút này, Mộc Vân Phong nương thân vào bóng đêm, đã sớm bắt đầu leo lên đỉnh núi. Sở dĩ không chọn cách chạy xuống dưới, mà lại leo ngược lên trên là vì Mộc Vân Phong cảm thấy một khi người bám theo phía sau phát hiện trong xe không có ai, nhất định sẽ nghĩ rằng cô đã chạy đi rồi. Mà theo thói quen suy nghĩ thông thường người ta nhất định sẽ lựa chọn con đường tương đối dễ dàng hơn, đó chính là chạy xuống chân núi.
Chính vì như vậy, cho nên Mộc Vân Phong mới quyết định đi con đường ngược lại, không chạy xuống chân núi mà leo ngược lên trên núi.
Vì trong xe không có ai nên bắt đầu mất kiểm soát, lảo đảo qua lại rồi chạy về phía ven đường, làm cho hai người trong xe phía sau kinh ngạc không thôi.
“Không phải cô ta đã phát hiện ra chúng ta rồi chứ, nên muốn dừng xe lại.” A Kiệt đang tựa vào cửa xe, đột nhiên ngồi thẳng người, nhìn về phía trước mặt, vẻ mặt vẫn nghi ngờ.
Thầm nghĩ: nếu như bị cô ta phát hiện thì bọn họ gặp phiền toái rồi.
“Xe phía trước hơi kỳ quái.” A Dũng nhanh chóng giảm tốc độ xe, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa và khó hiểu. Anh cảm thấy Mộc Vân Phong không thể nào ngốc như vậy, biết rõ bọn họ đang bám theo phía sau, biết rõ bọn họ không có ý tốt, tuyệt đối không thể nào dừng xe lại.
“Đúng là có chút kỳ quái, cái này không giống với phong cách làm việc của con nhỏ ngông cuồng kiêu ngạo kia. Trừ phi là cô ta cố ý dẫn dụ để chúng ta mắc mưu.” A Kiệt rất đồng ý với ý kiến của A Dũng. Tuy rằng bọn họ và Mộc Vân Phong tiếp xúc không nhiều, nhưng chắc chắn là hiểu được tính tình của cô ta đôi chút.
Anh cảm thấy một con người cuồng ngạo như vậy, lại làm chuyện tỏ ra yếu thế nhất định là cô ta có mục đích. Chẳng qua là trong phút chốc bọn họ không nghĩ ra được rốt cuộc Mộc Vân Phong muốn làm gì mà thôi.
“Bọn mình phải cẩn thận rồi.” A Dũng nói xong, thì giảm tốc độ xe thêm chút nữa, sau đó lấy ra một khẩu súng từ trên ghế xe rồi đặt ở bên cạnh mình.
Lúc đồng bọn của mình lôi súng ra, thì A Kiệt cũng lấy súng từ trên người ra, nắm thật chặt trên tay.
Lúc hai người khẩn trương móc súng ra thì xe trước mặt bỗng nhiên ngừng lại, đâm vào trong vách núi ầm một tiếng, theo quán tính trượt về phía trước mấy mét.
“A.” A Dũng thấy xe đụng phải vách núi, kinh ngạc thốt lên, ngoài dự tính căng mắt nhìn chằm chằm chiếc xe phía trước, rất là khó hiểu.
“Không phải là cô ta đã xảy ra chuyện gì chứ?” Sau khi A Dũng thốt lên kinh hãi, A Kiệt cũng phát hiện chiếc xe phía trước rất kỳ lạ, vì vậy nói thầm.
“Mặc kệ là phải hay không, dù sao xe trước mặt đã lộ ra điểm kỳ lạ, hành động cẩn thận thì hơn.” A Dũng một tay tiếp tục lái xe, một tay khác nắm chắc khẩu súng bên cạnh.
Anh lo là Mộc Vân Phong đang đánh lừa họ, nghi ngờ rằng chiếc xe kỳ lạ như vậy là kế dụ địch của cô.
Rốt cuộc, xe của bọn A Kiệt cũng dừng cạnh xe Mộc Vân Phong. Hai người ngồi trên xe, cũng không xuống xe, lẳng lặng quan sát chiếc xe trước mặt một hồi, một lúc lâu sau cũng không phát hiện ra động tĩnh gì, lúc này mới yên lòng.
“A Dũng, bên trong xe không phải là không có ai chứ?” Ở bên cạnh xe một hồi lâu cũng không có phản ứng gì, A Kiệt không khỏi hoài nghi. Nếu như ở trong có người, vậy thì bọn họ cũng đã tới bên cạnh xe rồi, cho dù là Mộc Vân Phong đánh lừa họ thì cũng nên xuất hiện rồi.