Nữ Vương Hắc Đạo: Anh Bạn Đừng Chọc Tôi

Chương 135: Lặng lẽ rời đi (Một)




Editor: Thoa Xù

Hồng Bưu hét to lên làm cho thuộc hạ của anh ngẩn người, động tác trên tay dừng lại hết, ánh mắt đồng loạt nhìn lão đại mình, vẻ mặt khó hiểu.

Không chỉ có thuộc hạ của Hồng Bưu, Mộc Vân Phong và Phượng Như Ảnh cũng sững sờ nhìn Hồng Bưu, không hiểu sao người này vừa rồi còn muốn giết bọn họ bỗng dưng bây giờ lại bảo mọi người dừng tay.

Chẳng lẽ anh ta không muốn đánh nữa, muốn thả cho bọn họ đi? Trong lòng Mộc Vân Phong thầm nghĩ, nhưng lại nhanh chóng bác bỏ. Hồng Bưu không phải loại người thích nói đi nói lại, anh ta làm như vậy nhất định là có mục đích hoặc nguyên nhân gì đó.

Phượng Như Ảnh cầm kiếm xoay người liếc nhìn Hồng Bưu, vô cùng khó hiểu đối với vẻ mặt kích động của anh ta, nhìn anh ta bước từng bước về phía mình, vẻ đề phòng trong mắt dần dần tăng lên, tay nắm chặt thanh trường kiếm.

"Tiểu Thụy." Lúc Hồng Bưu còn cách Phượng Như Ảnh hai bước chân, mạnh mẽ bước đến ôm lấy Phượng Như Ảnh, miệng kêu lên một cái tên.

Khi tiếng “Tiểu Thụy” kia truyền tới tai Phượng Như Ảnh, khiến cho cả người anh cứng đờ, trơ mắt nhìn Hồng Bưu ôm mình, quên mất cử động, cứ đứng ngơ ngác như vậy, giống như một pho tượng gỗ.

Tiểu Thụy, đây là cái tên lúc anh còn bé, anh không nhớ rõ đã bao lâu rồi không được nghe qua cái tên này, lâu đến nỗi suýt chút nữa anh đã quên đó là nhũ danh của anh rồi. Mà người gọi cái tên này cũng chỉ có cha mẹ và anh trai của anh.

Hơn mười mấy năm trước cha mẹ của anh cũng đã mất đi vì tai nạn xe rồi, người thân của anh chỉ còn lại một người anh. Mà người anh này lúc anh được người khác nhận nuôi thì sau đó cũng không có tin tức. Nhưng tối nay, cái người mà đánh nhau xong mới thành bằng hữu; người mà chỉ trong phút chốc đã có cảm giác thấu hiểu; cái người đột nhiên ôm lấy mình; cái người muốn giết chết mình, lại kêu lên cái tên trước đây của mình.

Cái tên đó là do cha mẹ đặt cho anh, cái tên đó anh cho là cả đời này cũng không có ai biết đến nữa.

Đúng vậy, Phượng Như Ảnh anh còn có một cái tên khác, Lý Thụy, là tên cha mẹ anh đặt cho. Anh còn có một người anh gọi Lý Bưu. Sau khi cha mẹ xảy ra tai nạn xe thì chỉ còn lại hai anh em anh, khi anh lên mười tuổi, anh trai Lý Bưu mười hai tuổi. Bởi vì không còn họ hàng thân thiết, nên hai người bọn họ đều được đưa vào cô nhi viện.

Vốn dĩ anh nghĩ rằng hai anh em có thể sống cùng nhau ở cô nhi viện, cho đến lúc họ trưởng thành. Lại không ngờ rằng khi bọn họ ở đó khoảng nửa năm thì có một chú trung niên nhìn trúng anh, dẫn anh rời đi.

Phượng Như Ảnh cũng không biết tại sao cái chú kia lại nhìn trúng anh trong đám hơn ba mươi cậu trai nhỏ, cho tới bây giờ anh cũng không hiểu rõ tại sao.

Anh nhớ đến lúc ấy anh bị đả kích rất lớn vì cha mẹ đột nhiên qua đời, cả ngày trầm mặc ít nói, hoàn toàn không nói chuyện với ai, người khác hỏi cái gì cũng không đáp lại. Ngoại trừ nói chuyện với anh trai mình, thì cũng không nói câu nào với cả mẹ viện trưởng.

Anh nhớ rõ ngày đó, lúc mẹ viện trưởng dắt một chú hơn ba mươi tuổi bước vào, anh đang trốn ở góc phòng, đôi mắt nhỏ sợ hãi chỉ liếc nhìn chú kia một cái. Không ngờ rằng chính cái nhìn đó, khiến cho chú kia chọn trúng mình.

Lúc chú đó nói muốn dẫn anh đi, anh chết sống cũng không đồng ý, vẫn là anh trai của anh khuyên một hồi lâu, anh trai nói với anh rằng không tin tai nạn xe của cha mẹ là ngoài ý muốn, muốn anh đi cùng chú đó để có cuộc sống và học tập tốt hơn, chờ sau này anh lớn lên tra ra chân tướng sự việc để trả thù cho cha mẹ, cuối cùng anh trai còn nói sẽ thường xuyên đến thăm mình, vì vậy anh mới đồng ý đi cùng chú đó.

Anh nhớ lúc mình ngồi lên xe rời đi, anh trai đuổi theo hình dáng chiếc xe chạy đi, nhỏ yếu như vậy cô đơn như vậy. Trong khoảnh khắc đó anh kích động đến mức chỉ muốn nhảy xuống xe, muốn mãi mãi ở cùng một chỗ với anh trai