Nữ Vương Hắc Đạo: Anh Bạn Đừng Chọc Tôi

Chương 132: Anh em biết nhau (Ba)




Xoay người trở lại phòng, Mộc Vân Phong đi thẳng tới giá để vũ khí rút ra thanh đoản đao, không thèm nói tiếng nào lập tức tấn công Hồng Bưu.

Mộc Vân Phong đột nhiên chen vào, làm cho hai người đang tỷ thí phải ngừng lại, nhất là Phượng Như Ảnh rất khó hiểu hỏi: "Cô gái, cô muốn làm gì chứ."

"Giết anh ta." Mộc Vân Phong vừa đáp lời, thế tấn công trên tay cũng không ngừng, nhằm vào chỗ hiểm trên người Hồng Bưu tấn công tới.

"Keng" một tiếng, trường kiếm Phượng Như Ảnh chắn ngang thanh đoản đao của Mộc Vân Phong.

"Anh đang làm gì đấy? Tránh ra tôi muốn giết chết anh ta." Mộc Vân Phong vừa thấy Phượng Như Ảnh chặn đoản đao của mình lại, trong lòng rất tức giận, nhìn anh gầm lên giận dữ.

"Cô lui ra, tôi nói đưa cô ra ngoài, thì nhất định sẽ đưa cô ra ngoài mà. Cô chỉ cần đợi ở đó là được rồi, chờ chúng tôi tỷ thí xong, tôi nhất định dẫn cô ra ngoài." Phượng Như Ảnh nghiêm túc nói với Mộc Vân Phong, anh cho rằng Mộc Vân Phong làm như vậy là bởi vì lo lắng anh đánh không lại Hồng Bưu, vì vậy không thể thực hiện được lời hứa.

"Phượng Như Ảnh, đầu óc của anh đâu rồi. Chẳng lẽ anh không biết anh ta đang kéo dài thời gian sao, đợi người của anh ta tới giết chết chúng ta sao?" Mộc Vân Phong nghe Phượng Như Ảnh nói thì hét to hơn. Cô thật sự không hiểu nổi người đàn ông này bình thường không phải là rất thông minh sao, sao lúc gặp phải cảnh sinh tử thế này thì đầu óc đâu mất rồi. Sao lại dễ dàng tin tưởng cái tên Hồng Bưu xảo quyệt này chứ.

"Cô?" Phượng Như Ảnh vừa nghe Mộc Vân Phong nói, cặp mắt như lưỡi dao sắc bén chiếu về phía Hồng Bưu. Đột nhiên anh nhớ tới người đàn ông mới bước vào kia, nhớ tới lúc người đó nói chuyện với Hồng Bưu, trên người tên đó lóe lên tia sát khí rồi biến mất.

"Ha ha ha, cô cũng đã biết rồi, như vậy thì cùng nhau ở lại đi." Hồng Bưu cười to lên, thẳng thắn thừa nhận lời nói của Mộc Vân Phong.

Theo lời của Hồng Bưu vừa nói ra, người ở bên ngoài nhanh chóng xông vào, vây Mộc Vân Phong và Phượng Như Ảnh vào giữa.

"Không nghĩ tới Hồng đương gia đúng là kẻ tiểu nhân." Phượng Như Ảnh lạnh lùng lên tiếng, vẻ lạnh lẽo trên người anh tản ra trong nháy mắt. Không khí trong phòng luyện võ nhất thời chuyển từ mùa hạ sang mùa đông, hơi lạnh thấu xương này làm cho những kẻ vây quanh anh cũng không tự giác mà run lên.

Ngay cả Mộc Vân Phong đang đứng ở bên cạnh Phượng Như Ảnh cũng cảm thấy như mình đang bước vào kẽ nứt của băng tuyết, hơi lạnh thẩm thấu vào cơ thể.

"Tôi là tiểu nhân? Chẳng lẽ anh không phải sao? Nếu không phải anh, vậy thì tại sao thuộc hạ của tôi lại chết chứ? Đừng nói với tôi là anh không biết, ngoại trừ người của anh ra thì còn ai ra tay đây?"

Hồng Bưu cười lạnh ra tiếng, trong mắt lóe lên vẻ khát máu nhìn Phượng Như Ảnh. Trong lòng hối hận không thôi, mình không nên đồng ý tỷ thí với anh ta. Nếu mình không đồng ý tỷ thí với anh ta, thì sẽ không trúng kế của đối phương, mấy người anh em kia sẽ không chết.

Nghĩ đến mấy người anh em đã chết kia, trong lòng Hồng Bưu tràn đầy tức giận. Anh giận tại sao mình dễ dàng đáp ứng Phượng Như Ảnh như vậy, chẳng lẽ thật sự bởi vì anh ta có dáng dấp và khuôn mặt giống với em trai của anh, làm cho anh không đành lòng cự tuyệt sao?

Nhưng anh biết rất rõ ràng em trai của mình đã bị Mộc Đồ giết chết rồi, mình đã báo thù cho nó rồi, người trước mắt này sao có thể là nó chứ.

"Bớt nói lời vô ích đi, là do thuộc hạ quá nghiêm túc thôi." Hồng Bưu vừa nói, Phượng Như Ảnh lập tức nhớ lại thật đúng là mình đã dặn dò hai người Ảnh Băng và Ảnh Phong giải quyết người trong biệt thự xong, sau đó tiếp ứng cho bọn họ.

Chẳng qua là anh không nghĩ tới Hồng Bưu lại đồng ý tỷ thí với anh, hơn nữa qua trận tỷ thí còn phát sinh cảm giác thấu hiểu nhau muốn kết bạn tâm giao. Cho tới bây giờ, mình quả thật đã làm chuyện như vậy, Phượng Như Ảnh cũng không phủ nhận, anh biết mình thừa nhận hay không cũng phải bước qua cửa ải của những người này. Thay vì nói nhảm, còn không bằng trực tiếp đánh một trận.