Bước vài bước đến bên cạnh Ảnh Băng, lấy ra cái bật lửa từ trên người, xoạch một tiếng, một ngọn lửa bùng lên chiếu vào mặt Ảnh Băng.
Mặc dù mặt của Ảnh Băng bị Mộc Vân Phong đánh không hề nhẹ, nhưng nhờ ánh lửa cô vẫn nhận ra anh ta là thuộc hạ của Phượng Như Ảnh, người thanh niên mà mình đã từng trêu chọc.
Thấy rõ khuôn mặt của Ảnh Băng, trên mặt Mộc Vân Phong phủ lên một tầng sương lạnh lạnh lùng nói: "Nếu là tới cứu tôi, tại sao vừa rồi lại muốn giết tôi?"
Mộc Vân Phong cũng không quên vừa rồi lúc cô đứng nhìn Phượng Như Ảnh và Hồng Bưu giao đấu thì cảm nhận được một luồng sát khí mãnh liệt.
"Bởi vì…" Lời của Ảnh Băng vừa ra khỏi miệng, nghe được tiếng bước chân truyền đến từ phía sau Mộc Vân Phong thì lập tức im miệng.
Mộc Vân Phong cũng nghe được tiếng bước chân, tắt bật lửa, tao nhã quay người lại nói với người vừa bước đến: "Hai anh đây có chuyện gì sao?"
"Cô ở đây làm gì?" A Kiệt vừa thấy dáng vẻ của Mộc Vân Phong, vẻ mặt như đưa đám hỏi. Anh cảm thấy lúc bọn họ không chú ý tới Mộc Vân Phong liền bỏ đi, nhất định là không có làm chuyện gì tốt.
"Tôi đang làm gì thì có liên quan đến hai anh sao?" Mộc Vân Phong khoanh hai tay trước ngực miễn cưỡng hỏi, giọng nói khinh thường này khiến A Kiệt nắm chặt tay lại, nếu không phải là người bên cạnh lôi kéo mình, anh ta đã sớm không nhịn được mà ra tay rồi.
"Cô đừng quên đây là chỗ nào?" A Kiệt đè nén cơn giận của mình để nói phải trái với Mộc Vân Phong, muốn cho cô thấy rõ tình hình.
Nhưng Mộc Vân Phong vốn là một người cuồng ngạo, cô cũng có thể bất kính với Hồng Bưu, huống chi là thuộc hạ của anh ta. Chỉ thấy khóe môi cô nhếch lên, gợi lên đôi môi lạnh lùng: "Vậy thì sao?"
Ngông cuồng kiêu ngạo không thèm để mắt tới đối phương, người đàn ông tên A Kiệt rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, vùng quẫy khỏi tay A Dũng, vung tay đánh về phía mũi của Mộc Vân Phong.
"Muốn động thủ hả, vậy thì nói sớm đi, bà cô đây nhất định tiếp chiêu." Mộc Vân Phong vừa thấy A Kiệt ra quyền tấn công mình, ánh mắt lạnh lẽo, không trốn không tránh bàn tay nhỏ bé mở ra trực tiếp đối phó với nắm đấm của A Kiệt.
Lúc nắm đấm của A Kiệt suýt chút nữa là sẽ trúng sóng mũi của Mộc Vân Phong, thì rơi vào bàn tay của Mộc Vân Phong. Chỉ thấy Mộc Vân Phong nắm chặt bàn tay, sau đó bẻ một cái, một tiếng răng rắc vang lên cổ tay của A Kiệt bị cúp lại.
"A." A Kiệt kêu lên thất thanh, đôi mắt hung hăng nhìn chằm chằm Mộc Vân Phong, hận không thể nuốt sống cô.
"Chuyện không liên quan đến mình thì bớt can thiệp vào." Mộc Vân Phong khẽ nói rồi chậm rãi bước qua người A Kiệt, lúc đi ngang qua vẫn không quên hung hăng đạp vào chân anh ta một cước.
Đây chính là kết quả của việc đắc tội với phụ nữ. Quân tử báo thù, mười năm không muộn. Nhưng phụ nữ trả thù, dù một phút cũng sợ muộn.
"Cô?" A Kiệt oán hận nhìn bóng lưng khoan thai của Mộc Vân Phong, hận không thể bước tới tát cô ta, nhưng tay và chân truyền đến một hồi đau nhức, làm cho anh ta chỉ có thể đứng tại chỗ.
"Đi thôi." A Dũng liếc nhìn Mộc Vân Phong rời đi, đôi mắt tối sầm lại thoáng qua một tia sát khí. Chờ xem, dám ức hiếp anh em của anh, anh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy đâu.
Mộc Vân Phong bước đi lại cảm thấy luồng sát khí truyền đến từ phía sau, trên miệng cười khẩy. Muốn giết cô à, còn phải xem có bản lĩnh hay không đã.
Trước đó cô đánh không lại bọn họ là bởi vì hai người hợp sức lại, bây giờ cô phế bỏ một người, cùng đánh tay đôi thì cô chưa bao giờ sợ ai hết.
Lúc ánh lửa của Mộc Vân Phong vừa tắt thì Ảnh Băng và Ảnh Phong dựa vào cảm giác nhẹ nhàng di chuyển thân người, lại ẩn nấp vào trong bóng tối. Bọn họ nín thở, vẻ mặt khẩn trương nhìn chằm chằm vào Mộc Vân Phong, chỉ sợ cô sẽ khai ra bọn họ. Nhưng lại không ngờ Mộc Vân Phong không nói, thậm chí còn bẻ gãy tay của một người trong đó.