Ấn tượng trong lòng đối với Phượng Như Ảnh thay đổi rất lớn, một loại tình cảm đang bắt đầu kêu gào bén rễ nảy mầm trong lòng Mộc Vân Phong. Tình yêu nhẹ nhàng nảy sinh trong lòng Mộc Vân Phong, nhỏ giọt từng chút thay thế cả khối băng lạnh lùng trong lòng.
Nhìn hai người đánh nhau hăng say trong sân, Mộc Vân Phong chậm rãi di chuyển, lùi ra xa đồng thời, đôi mắt sắc bén nhìn lướt qua mấy bóng đen kia, cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của bọn họ.
Nói trắng ra là, Mộc Vân Phong vẫn không yên lòng về Hồng Bưu, cô lo lắng Hồng Bưu toan tính dùng mánh khoé Phượng Như Ảnh sẽ bị thiệt thòi. Vì không muốn Phượng Như Ảnh thua thiệt, để bọn họ có thể an toàn rời khỏi chỗ này, Mộc Vân Phong thận trọng từ từ tới gần mấy bóng đen kia, thừa lúc bọn họ không chú ý, một chưởng đánh ngất xỉu đối phương.
Thời gian trôi đi, hai người đánh nhau trong sân ngày càng kịch liệt, chỉ thấy Hồng Bưu đánh một quyền về phía đầu Phượng Như Ảnh, mà Phượng Như Ảnh thấy nắm đấm của Hồng Bưu, đầu hơi nghiêng đi, ngay sau đó đá một cước thẳng vào chân của Hồng Bưu.
Hồng Bưu thấy Phượng Như Ảnh đá tới, lập tức thu tay chụp lấy chân của anh. Phượng Như Ảnh cũng là cao thủ, vừa thấy tay của Hồng Bưu chụp tới chân của mình, ngay tức khắc nâng chân lên đá về phía trước mặt của Hồng Bưu.
"Tốt lắm." Mộc Vân Phong xem hai người đánh nhau, nhất thời kêu thành tiếng. Cô cảm thấy Phượng Như Ảnh quá tuyệt vời, rốt cuộc cũng trút cơn giận cho cô.
"Cô kia câm miệng đi." Hai tên thuộc hạ vẫn đứng trong sân quan sát Hồng Bưu thấy Mộc Vân Phong đột nhiên la to lên, bực mình trừng mắt liếc cô.
"Bà cô đây muốn kêu là kêu, liên quan gì tới các người." Mộc Vân Phong nghe người nọ quở trách, nụ cười trầm xuống trong lòng không vui. Vừa rồi bị hai người cùng đánh còn chưa hết tức giận, vậy mà bọn họ còn kêu mình câm miệng, nếu như không phải dõi theo Phượng Như Ảnh đang đánh nhau với Hồng Bưu vì mình, thì cô nhất định đánh cái tên đàn ông bảo cô câm miệng một trận.
"Cô?" Tên đàn ông bị Mộc Vân Phong mỉa mai, sắc mặt trầm xuống. Lần đầu tiên anh thấy có cô gái ở trên địa bàn của người khác còn lớn lối như vậy, thật là tức chết anh mà.
"A Kiệt, bớt tranh cãi đi. Xem thật kỹ hai cao thủ giao đấu kìa, về sau sẽ có lợi cho chúng ta." Thấy bạn đồng môn bị Mộc Vân Phong chọc giận, người đàn ông còn lại vội trấn an anh ta. Chỉ sợ anh ta nhất thời nhịn không được lại đánh nhau với cô gái này thì không dễ xử lý, đối với cô gái này, bọn họ cũng không biết lão đại mình nghĩ thế nào nữa.
Nói là giam lỏng, nhưng lại không thật sự hạn chế tự do của đối phương, ngoại trừ không thể ra khỏi biệt thự, nơi nào cô ta cũng có thể đi. Nói là dung túng, rồi lại tự mình ra tay với cô ta. Thật không hiểu nổi thái độ của lão đại, thật sự là làm cho thuộc hạ như bọn họ khó mà xử lý, cho nên anh cảm thấy không nên chọc vào cô gái này thì tốt hơn.
"Hừ." Người đàn ông tên A Kiệt nghe bạn đồng môn khuyên nhủ, hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu đi tiếp tục quan sát hai vị lão đại đang giao đấu trong sân. Nói thật anh không thích Mộc Vân Phong chút nào, vừa nhìn thấy cô gái này anh đã không có thiện cảm rồi, nhất là thấy bộ dáng hung hăng càn quấy của đối phương khi ở trên địa bàn của bọn họ.
Nếu không phải là lão đại không cho phép, anh đã sớm dạy dỗ cô ta rồi. Vừa rồi không dễ gì có được cơ hội lão đại để cho anh và A Dũng cùng nhau giáo huấn cô ta, lại không nghĩ rằng, mới vừa ra tay được một nửa lão đại lại thay đổi chủ ý rồi. Điều này làm trong lòng anh rất không vui, cũng không còn cách nào khác lão đại đã lên tiếng rồi thì không thể không nghe theo.
Nhưng cô gái trước mặt này, lại vỗ tay tán thưởng ngay lúc Phượng Như Ảnh suýt chút nữa là đánh trúng lão đại của anh, làm sao anh không tức giận cho được chứ. Cho nên anh tức giận mắng cô mấy câu, lại không nghĩ rằng cô gái chết tiệt kia cũng không biết kiềm chế chút nào, vẫn hung hăng càn quấy, làm cho anh hận không được đánh người.