"Tôi khỏe lắm, anh đừng quan tâm tới tôi, đi nhanh đi." Lần đầu tiên Mộc Vân Phong cảm thấy bốn chữ “cô nàng chết bầm” này sao lại dễ nghe như vậy. Lúc nghe thấy bốn chữ này, cô mới giật mình nhớ lại mình và Phượng Như Ảnh xem như là bạn cùng đồng cam cộng khổ, nhưng lại chưa nói cho anh biết tên của mình.
"Phượng Như Ảnh? Không nghĩ đến lại là Môn chủ của Ảnh môn, thật sự là thất lễ rồi. Xem ra lời đồn đãi không đúng rồi, ai lại đồn rằng Môn chủ của Ảnh môn không gần nữ sắc, vậy mà lại đích thân mạo hiểm vì một cô gái."
Hồng Bưu nghe được hai người nói chuyện, ngoài miệng nhếch lên kiểu cười như không cười, thấy Phượng Như Ảnh một thân một mình bước đến, trong lòng có hơi bội phục, trong miệng lại nói rằng không buông tha.
"Anh cũng nói là lời đồn đãi, thử hỏi có bao nhiêu lời đồn là thật, Hồng đương gia sẽ không ngốc đến nổi tin mấy cái lời đồn kia chứ." Phượng Như Ảnh cũng không phải hiền lành, mặc dù đang ở trên địa bàn của người khác nhưng anh vẫn không sợ hãi, vẫn chế giễu Hồng Bưu.
Nói thật, anh cũng bội phục Hồng Bưu, nếu như giờ phút này anh ta có thể thả Mộc Vân Phong, nói không chừng bọn họ sẽ trở thành bạn tri kỷ.
Dù sao đối với sự tích của Hồng Bưu anh cũng đã nghe nói rất nhiều, tuy rằng lời đồn đãi không thể tin hết, nhưng cũng không thể không tin. Cái gọi là không có lửa làm sao có khói, đã có lời đồn thì có nghĩa là ít nhiều gì cũng có chuyện đã xảy ra.
"Phượng Môn chủ, không phải là chỉ biết khoe miệng lưỡi thôi đó chứ." Nghe lời châm chọc của Phượng Như Ảnh, mặt Hồng Bưu không chút thay đổi, cũng không hề để ý, có thể nhanh chóng nói ra lời công kích.
"Phượng Như Ảnh, anh ta đang kích động anh đó, đừng nghe anh ta, anh đi mau đi, không cần lo cho tôi." Mộc Vân Phong vừa nghe Hồng Bưu nói, biết rằng anh ta đang kích động Phượng Như Ảnh, trong lòng quýnh quáng lên từ phòng khách vọt thẳng ra ngoài, hướng về phía Phượng Như Ảnh hét to lên.
"Cô nàng chết bầm, cô không sao chớ?" Phượng Như Ảnh thấy Mộc Vân Phong đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, nhìn cô nàng tay chân linh hoạt, thì hoàn toàn yên lòng.
Thầm nghĩ, Hồng Bưu này mặc dù ghê gớm, nhưng cũng không làm khó một cô gái, điểm này coi như cũng được.
"Tôi không sao, nếu anh còn không đi, người có chuyện chính là anh đó." Mộc Vân Phong không hiểu sao tình hình đã gấp rút lắm rồi, mà Phượng Như Ảnh này còn có thể quan tâm đến chuyện cô có sao không, cô đã nhắc nhở anh như vậy rồi, lẽ nào không phải anh nên nhanh chóng rời đi hay sao?
"Cậu tới đây, dẫn cô ấy vào trong." Thấy Mộc Vân Phong đột nhiên xông tới, lại nghe cô quan tâm đến Phượng Như Ảnh, không biết vì sao trong lòng Hồng Bưu có chút khó chịu, quát to với thuộc hạ của mình.
"Khốn kiếp, đừng đụng tới tôi." Mộc Vân Phong thấy hai người đàn ông cao lớn đột nhiên xuất hiện bên cạnh mình, trong lòng giận dữ, không đợi đối phương bắt được tay của mình, trước hết phải khống chế đối phương, vung nắm đấm lên tấn công đối phương.
Thấy Mộc Vân Phong ra tay, sắc mặt Hồng Bưu vẫn bình tĩnh như vậy nhìn cô và hai người kia quyền qua cước lại, dường như không có chút lo lắng nào, không quan tâm ai thắng ai thua.
"Hai người đàn ông ức hiếp một cô gái thì có bản lĩnh gì chứ?" Mộc Vân Phong vừa cùng hai người đàn ông đánh nhau, vừa lên tiếng châm chọc. Vừa mới giao thủ cô cũng biết mình không phải là đối thủ của hai người này, vì hai người đàn ông này hợp lại làm cho cô bị bao vây tứ phía, một lúc sau ắt phải thua dưới tay thuộc hạ của anh ta. Đành phải dùng lời khích tướng chọc giận hai người này, như vậy cô mới có cơ hội.
"Phượng Môn chủ, đã thấy được thực lực của thuộc hạ tôi rồi chứ, chẳng lẽ hiện tại anh còn tưởng rằng anh có thể cứu cô ấy đi sao?" Hồng Bưu cũng không thèm nhìn tới bọn Mộc Vân Phong, thẳng thắn nói với Phượng Như Ảnh.
Phượng Như Ảnh liếc nhìn về phía Mộc Vân Phong, trong lòng có chút lo lắng, chỉ là không biểu hiện ra mặt, ngược lại cười nói với Hồng Bưu: "Hồng đương gia, sở dĩ tôi đến đây một mình, thứ nhất là vì cứu cô nàng kia ra ngoài, hai là muốn gặp qua anh, không biết ý của anh thế nào?"