Mộc Vân Phong không nói gì, ngay cả lời cám ơn cũng lười nói với Hồng Bưu trực tiếp đi theo người đàn ông tên A Kiệt lên lầu nghỉ ngơi.
Trước mắt cô lại dưỡng thương. Nghĩ đến bản thân hai lần thua dưới tay Hồng Bưu, vẻ thất bại thoáng qua trong mắt Mộc Vân Phong, nhưng nhanh chóng bị đè xuống.
Cô cũng không tin, Hồng Bưu sẽ luôn mạnh mẽ như vậy. Đợi cô nghỉ ngơi thật tốt, xem cô đánh chết tên kia.
Sau khi Mộc Vân Phong rời đi Hồng Bưu ngồi trên sô pha, nhìn xem bóng lưng của cô trong mắt hiện lên chút phức tạp. Anh không biết tại sao mình lại nhượng bộ cô mọi chuyện, đáng lẽ anh nên giam giữ cô nàng này lại. Dù sao hiện tại cô cũng coi như là phạm nhân của anh, nhưng lời đến khóe miệng làm sao cũng nói không được.
Trong lòng dâng lên nỗi phiền muộn, Hồng Bưu buồn bực lắc lắc đầu, sau đó đi về phía cầu thang bước lên lầu.
Mỗi người tự nghỉ ngơi, một ngày một đêm trôi qua. Khi mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào ngủ phòng của Mộc Vân Phong, chiếu lên người cô. Trong hương vị ấm áp mang theo chút xíu chói mắt, làm cho Mộc Vân Phong mở mắt ra trong cơn say ngủ.
Đưa tay sờ sờ vào đầu mình, trên mặt truyền đến một chút đau nhức, nhắc cô nhớ tới mình đang ở chỗ nào, nhanh chóng đứng dậy. Đi về phía cửa sổ, kéo màn cửa sổ ra. Ánh mặt trời chiếu vào chói hết cả mắt, chiếu rọi cả căn phòng thành một mảng vàng kim.
Bên ngoài cửa sổ, đập vào mắt Mộc Vân Phong là một vườn hoa nhỏ. Màu sắc rực rỡ, bướm nhỏ bay lượn, ánh sáng chiếu lên mình bươm buớm làm chớp động những tia sáng rực rỡ, làm cho cả khóm hoa diễm lệ không thôi.
Đôi mắt sắc sảo của Mộc Vân Phong nhẹ nhàng lướt qua toàn bộ vườn hoa, hình ảnh ngừng lại chỗ tường rào không cao lắm. Tay chợt đẩy cửa sổ, xoay người một cái nhảy xuống dưới lầu.
Hoàn hảo chỗ Mộc Vân Phong ở là lầu hai, cô dễ dàng rơi xuống vườn hoa. Mắt nhẹ nhàng đảo qua bốn phía, sau đó cả người như tia chớp, nhanh chóng chạy tới tường rào.
Đi tới chân tường, mủi chân hướng vào tường một chút, thân người trực tiếp nhảy lên trên, xoay người một cái, Mộc Vân Phong nằm trên tường rào, thuận lợi cực kỳ. Cả người Mộc Vân Phong đang ở trên tường cũng không hề dừng lại, trực tiếp nhảy ra ngoài, nhưng ngay lúc cô vừa nhảy lên, cơ thể ngừng ở giữa không trung.
Trong lòng thầm mắng một tiếng: "Biến thái."
Chỉ thấy nơi đó lọt vào trong tầm mắt của Mộc Vân Phong, cứ cách mười mét là có một tên áo đen đứng đó, vây quanh phía ngoài bức tường rào vườn hoa. Làm cho tâm tình tốt đẹp buổi sáng sớm của Mộc Vân Phong tan biến.
Quỷ tha ma bắt, Mộc Vân Phong không ngờ Hồng Bưu lại giở trò này với cô, lại là bên trong nới lỏng bên ngoài xiết chặt. Nhìn mấy tên áo đen kia, Mộc Vân Phong nghiến răng ken két, thật là muốn đi qua đánh bọn họ một hồi.
Cơ thể Mộc Vân Phong nhẹ nhàng rơi xuống đất, sau đó xoay người theo cửa chính của vườn hoa đi vào trong biệt thự.
Vừa vào phòng khách, liền thấy tên Hồng Bưu lão luyện kia ngồi trên ghế sô pha xem báo tài chính kinh tế. Anh thấy Mộc Vân Phong từ bên ngoài đi vào, chỉ đưa mắt nhẹ nhàng nhìn lướt qua, không nói gì tiếp tục xem báo của mình.
Mộc Vân Phong thấy Hồng Bưu không chút bất ngờ khi thấy cô đi vào từ bên ngoài, tức đến nghiến răng nghiến lợi, trong lòng mắng: "Tên đàn ông chết tiệt, tại sao mỗi lần đều có thể đoán được mình sẽ trốn đi từ chỗ nào, do đó đã sớm thực hiện tốt công tác phòng bị, làm cho kế hoạch chạy trốn của mình lần nào cũng thất bại trong gang tấc."
Mộc Vân Phong đứng trước mặt Hồng Bưu, hai mắt bốc lửa căm tức nhìn anh, giống như muốn xuyên thủng trên người anh.
"Có chuyện gì sao?" Hồng Bưu bị Mộc Vân Phong nhìn chòng chọc hồi lâu, mới đưa đầu ra khỏi tờ báo, nhìn cô một cái, thấy mặt cô sát khí đằng đằng, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu.
"Đương nhiên." Mộc Vân Phong vừa thốt ra, tay nắm thành quả đấm, trực tiếp đánh về phía khuôn mặt lãnh khốc của Hồng Bưu. Gương mặt này làm cô khó chịu lâu rồi, nếu không trốn ra được, thế nào cũng phải làm cho hã giận.