Hai người đàn ông trước cửa thang máy này coi như tương đối thông minh, bọn họ trực tiếp tựa vào trên cửa thang máy nhắm mắt nghỉ ngơi. Lúc Mộc Vân Phong nhẹ nhàng đến gần bọn họ, một người trong đó dường như cảm thấy cái gì đó, hơi hé mở mắt ra, trong miệng lầm bầm một tiếng.
Lúc tên đàn ông mở mắt ra, Mộc Vân Phong nhất thời cả kinh, đột nhiên nằm sấp người xuống đất, sau đó không nhúc nhích quan sát hành động của tên kia.
Cho đến khi tên kia lầm bầm xong, hai mắt nhắm nghiền lại, Mộc Vân Phong mới thận trọng đứng lên. Mặc dù chỉ có mấy giây như vậy thôi, nhưng Mộc Vân Phong lại khẩn trương đổ mồ hôi lạnh cả người.
Thầm nghĩ trong lòng một tiếng: may mắn là tên kia không thật sự tỉnh lại.
Nếu như tên kia tỉnh lại thật, như vậy kế hoạch chạy trốn của cô đoán chừng lại chết từ trong trứng nước. Cô không biết nếu như lần này thất bại nữa, Hồng Bưu có cho cô thêm cơ hội hay không.
Nhưng cô biết rõ tình hình này, nếu như đổi lại là cô thì tuyệt đối sẽ không cho đối phương cơ hội thứ hai.
Cho nên giờ phút này, Mộc Vân Phong có chút cảm ơn Hồng Bưu, cảm ơn anh ta lúc biết mình muốn chạy trốn vẫn còn có lòng tin như vậy, cũng không có tăng thêm thuộc hạ trông chừng cô.
Mộc Vân Phong nhẹ nhàng đứng dậy, vừa mời trải qua phút chốc kia, cô càng thêm thận trọng. Cố gắng hết sức không cho mình phát ra một chút âm thanh nào, đến gần hai tên đàn ông bên cạnh thang máy.
Lúc đang muốn đến gần hai tên đàn ông, Mộc Vân Phong lại đột nhiên thay đổi phương hướng, cô không đi về phía thang máy, mà chuyển hướng sang phía cầu thang bộ.
Lúc nảy khi Mộc Vân Phong đến gần cửa thang máy đột nhiên nhớ đến lời nói của y tá nhỏ, cô ấy đã từng đề cập qua với Mộc Vân Phong, lối ra của cầu thang bộ vừa vặn là bãi đậu xe.
Mà nếu như đi thang máy ra ngoài, còn phải đi qua hành lang và đại sảnh của bệnh viện, đi qua phòng trực ban ở đại sảnh bệnh viện mới có thể ra đi.
Để giảm bớt phiền toái, Mộc Vân Phong quyết định đi cầu thang bộ. Đi cầu thang bộ mặc dù chậm hơn so với thang máy một chút, nhưng lại có thể bớt đi phiền toái.
Mộc Vân Phong nhích tới gần cửa cầu thang bộ, liếc mắt thấy tên đàn ông đang nhắm mắt lại tựa vào trên tường nghỉ ngơi, nhẹ nhàng lướt qua trước mặt anh ta.
Tuy nhiên, đúng lúc này, không biết có phải vì Mộc Vân Phong mới vừa liếc nhìn làm cho tên này chú ý cảnh giác không, hay chỉ là tên này vừa đúng lúc tỉnh lại. Mắt của anh ta mở ra tức khắc, vừa lúc thấy được bóng dáng vừa lẻn ra cầu thang của Mộc Vân Phong, vì thế không chút suy nghĩ lập tức hét lên một tiếng: "Đứng lại."
Lúc này Mộc Vân Phong đã đến cầu thang, làm sao có thể sẽ nghe lời mà đứng lại. Chỉ thấy cô không có đi theo từng bậc cầu thang, mà là trực tiếp nhảy lên, cả người nằm trên tay vịn cầu thang, cơ thể nương theo tay vịn nhẵn bóng, trượt thẳng xuống, tiết kiệm chút hơi sức.
Tên kia thấy Mộc Vân Phong đang trượt vòng vèo theo tay vịn xuống dưới lầu, nhanh chóng phản ứng. Cũng bắt chước theo bộ dạng của Mộc Vân Phong, nằm lên tay vịn cầu thang, đuổi sát theo cô.
Bởi vì tên đàn ông kia vừa hét lên nên hai tên đứng gác ở cửa thang máy mở mắt ra, vừa thấy đồng bọn của mình đuổi theo xuống dưới lầu, lập tức đưa tay ấn nút mở cửa thang máy.
Cửa thang máy vừa mở ra, hai người cùng lách mình đi vào, đi thang máy xuống dưới lầu.
Xuôi theo tay vịn cầu thang Mộc Vân Phong thấy được tên kia đang đuổi theo, trong nháy mắt đẩy tốc độ lên hết mức, vừa nhìn xuống phía dưới vừa đẩy nhanh tốc độ trên tay vịn để tăng tốc nhanh chóng xuống lầu.
Mộc Vân Phong rất nhanh xuống hết cầu thang, liếc mắt nhìn ra bên ngoài. Quả thật đúng như cô y tá nhỏ nói vậy, bên ngoài là bãi đậu xe, đang đậu không ít xe.
Mộc Vân Phong liếc thấy tên kia đã nhanh chóng đuổi theo, cô chóng nhanh chạy đến một chiếc xe gần mình nhất trong bãi đậu xe. Lấy ra từ trên người một cọng dây kẽm, luồn vào trong ổ khóa xe.
Ra sức lắc vài cái cửa xe đã bị cô mở ra, lách mình bước vào, thuận tay đóng cửa xe lại, xoay người đang muốn áp sát tới vị trí lái xe. Vừa ngẩng đầu lên, trong nháy mắt sắc mặt đen như đáy nồi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tại sao lại là anh vậy?"