"Cái cô gái chết tiệt này, tôi cảnh cáo cô thái độ tốt hơn một chút đi, đừng quên mạng của cô là do lão đại của chúng tôi cứu đó." Hồng Thanh bị Mộc Vân Phong quát như vậy thì gầm lên, cũng giận sôi lên hận không được tiến lên đánh nhừ tử cái cô gái có ơn không biết đền đáp này.
Xem ra trong mắt Hồng Thanh, Mộc Vân Phong chính là tiểu nhân lấy oán báo ơn.
Nghe Hồng Thanh nói xong, sắc mặt Mộc Vân Phong không thay đổi, mắt cũng không chớp, lập tức nhấc chân đá vào hạ thân của Hồng Thanh. Bây giờ cô không có nhiều thời gian để nghe người đàn ông này nói nhảm như vậy.
Thân phận của cô đã bị Hồng Bưu đoán ra rồi, ngoại trừ đánh ngã đối phương thì không còn lựa chọn nào khác. Cô cũng sẽ không ngu ngốc cho là Hồng Bưu đã biết cô là con gái của kẻ thù còn bỏ qua cho qua.
"Ôi mẹ nó, cái cô này thật đúng là hung dữ mà." Hồng Thanh nhìn Mộc Vân Phong đá tới chân của mình, nhanh chóng lui về phía sau. Vừa lui còn không quên trách móc Mộc Vân Phong lòng dạ ác độc.
"Tên đàn ông chết bầm, anh chưa từng nghe qua tâm không hung ác, thì đứng không vững sao, anh đã muốn chết như vậy làm sao tôi lại không tận sức thành toàn cho anh chứ?" Mộc Vân Phong ngoài miệng vừa nói chuyện, động tác trên tay lại không buông lỏng không chút nào.
Bây giờ cô một đấu với hai, trước hết phải đánh ngã một người mới có thể đối phó với người còn lại, nếu như chốc nữa hai người đàn ông này cùng ra tay, thì cô không có cơ hội thắng.
"Này, này, cái cô kia tôi không đánh trả không phải là tôi sợ cô đâu, đừng có được đằng chân lân đằng đầu." Hồng Thanh dưới thế tấn công của Mộc Vân Phong, vừa nhảy lên ghế sô pha, vừa lớn tiếng kêu la.
"Hồng Thanh, đánh qua mấy chiêu với cô ấy, để tôi nhìn xem năng lực của cô ấy." Lúc Hồng Thanh đang tránh trái tránh phải, lời nói lạnh lùng của Hồng Bưu truyền vào tai anh. Làm cho anh không thể không dừng động tác né tránh lại, chính thức đối mặt với Mộc Vân Phong.
Nói thật, anh không muốn đánh nhau với Mộc Vân Phong, không phải anh coi thường phụ nữ, nhưng mà anh cảm thấy đánh nhau với phụ nữa có chút mất mặt, cũng ngại phải ức hiếp phụ nữ.
Nhưng lão đại của mình đã lên tiếng, mặc kệ là thế nào anh cũng phải đánh một trận với cô gái này rồi.
"Cô nàng chết tiệt, đến đây đi. Đừng bảo là tôi không cảnh cáo cô nhe, nếu như tiếp tục sẽ đánh cô bị thương đó, cũng không nên khóc nha." Hồng Thanh bày ra thế đối đầu xong, trước khi ra chiêu vẫn không quên nhắc nhở Mộc Vân Phong.
Nhưng, Mộc Vân Phong là ai chứ, cô luôn luôn kiêu ngạo, ở trong giới hắc đạo cũng coi như là một nhân vật tàn nhẫn. Sao có thể cho phép đối phương nói mình như vậy, như vậy là cố tình hạ thấp mình, không phải đánh vào mặt cô sao.
Vì vậy lập tức không nói hai lời, tay nắm lại mang theo lửa giận tấn công tới trước mặt Hồng Thanh. Cô cũng không tin, bản thân cô là một nữ sát thủ ưu đẳng nhất trong giới hắc đạo sẽ đánh không lại một thủ hạ của Hồng Bưu.
Kiêu ngạo cộng thêm tức giận khiến cho quả đấm của Mộc Vân Phong đầy uy lực, lực sát thương cực mạnh đánh về phía Hồng Thanh, làm cho anh ta không dám đối đầu chính diện, đành phải quay đầu đi tránh một đòn tràn đầy lửa giận của Mộc Vân Phong.
Ngay sau đó tay trái của Hồng Thanh vung lên một chưởng, chụp về phía vai Mộc Vân Phong.
Thấy thế tấn công của Hồng Thanh, Mộc Vân Phong thầm nói một tiếng: được lắm. Bên cạnh hơi chựng lại, cánh tay vươn về trước cản lại thế tấn công của Hồng Thanh, sau đó thuận thế đưa tay, túm lấy cánh ta Hồng Thanh, bẻ lại về phía sau, ép sát một cái, Hồng Thanh nhất thời bị đau kêu thành tiếng, sắc mặt xanh lét.
Thấy Mộc Vân Phong túm lấy cánh tay anh, trong lòng thầm rủa xả không dứt. Cái cô gái chết tiệt này, lại bẻ quặt cánh tay anh lại.
Nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Hồng Thanh, Mộc Vân Phong hừ lạnh một tiếng, nhẹ buông tay để Hồng Thanh ngồi trên mặt đất. Giải quyết Hồng Thanh xong, Mộc Vân Phong không thèm nhìn sắc mặt đang biến đổi của Hồng Thanh, ngẩng đầu đối mặt với người đàn ông kể từ lúc mình và Hồng Thanh đánh nhau vẫn ngồi trên ghế sô pha xem trò vui.