Quay mặt về phía kẻ thù giết cha mình, Mộc Vân Phong hận không thể lập tức giết chết người đàn ông này. Nhưng lại không thể không nhịn xuống ý nghĩ muốn báo thù đang nhen nhóm, cô hít sâu một hơi đè nén sát khí khắp người xuống.
Cô biết, giờ phút này báo thù không phải là sáng suốt, không chỉ vì bây giờ cô đang bị thương, mà bởi vì lúc này bên cạnh Hồng Bưu còn có một Hồng Thanh.
Mặc dù cô không biết rõ thân thủ của Hồng Bưu lắm, nhưng cũng không phải là kiểu người bình thường, bằng không anh ta cũng không thể lên được cấp cao trong Hồng bang, hơn nữa cũng không thể sống yên ổn được.
Mộc Vân Phong biết những người vẫn còn sống trong Thanh bang, không ít người suy nghĩ muốn giết Hồng Bưu, nhưng lại chưa thành công lần nào.
Theo đó xem ra, Hồng Bưu không chỉ là người thông minh sắc sảo, còn là một nhân vật lợi hại. Thấy anh ta quả quyết tàn nhẫn và mạnh mẽ trên thương trường thì cũng đã nhìn ra được.
Chỉ cần anh ta bắt được cơ hội, sẽ không cho đối thủ của công ty lấy được cơ hội đó. Đây cũng là lý do mới ngắn ngủi vài năm mà tập đoàn Hồng thị đã trở thành ông trùm trong giới thương nghiệp tại thành phố B.
Nhưng mà, sát khí của Mộc Vân Phong lóe lên rất nhanh, thoáng qua đi cũng nhanh nhưng lại không thể qua được ánh mắt của Hồng Bưu. Anh ta lạnh lùng lướt nhanh qua mặt của Mộc Vân Phong một cái, lạnh lùng mở miệng hỏi: "Cô họ Mộc?"
Mặc dù Hồng Bưu không biết Mộc Vân Phong tên gọi là gì, nhưng lúc này anh có thể khẳng định Mộc Vân Phong và Mộc Đồ có quan hệ. Lúc đầu Hồng Bưu đã cảm thấy đôi mắt đó của Mộc Vân Phong anh đã gặp qua ở đâu rồi, vẫn nghĩ không ra. Cho đến khi vừa rồi Mộc Vân Phong chợt thoáng qua chút sát khí, làm cho anh đột nhiên nhớ tới Mộc Đồ.
Ánh mắt của Mộc Vân Phong và Mộc Đồ vô cùng giống nhau, cho nên Hồng Bưu nhận định bọn họ có quan hệ, lúc này mới lên tiếng khẳng định. Mặc dù anh cảm thấy có chút bất ngờ, không nghĩ tới người mình cứu và kẻ thù có quan hệ. Nhưng lại làm cho anh có thu hoạch rất lớn, đó là anh đã chắc chắn Mộc Vân Phong chính là một trong hai người trộm ngọc bội.
Kẻ thù gặp mặt, hết sức tức giận, tàn sát khốc liệt, đằng đằng sát khí.
Lúc Hồng Bưu nói ra họ Mộc của cô, Mộc Vân Phong biết mình không thể giả vờ được nữa, trước mắt chỉ có thể đánh một trận. Cô phải trả thù cho cha của mình, cũng trả thù cho những người anh em đã chết đi của Thanh bang.
"Nếu đã biết, vậy thì trả mạng đây." Mộc Vân Phong vừa nói xong, cả người trực tiếp nhảy từ trên giường bệnh xuống, đưa tay chụp thẳng về phía cổ họng của Hồng Bưu.
Tư thế nhanh như chớp, nhanh kinh hoàng.
Nhưng dù sao Hồng Bưu cũng đã lăn lộn nhiều năm trong giới, anh sớm đã đề phóng đối với hành động của Mộc Vân Phong. Thậm chí lúc anh chỉ ra họ của Mộc Vân Phong, cũng biết cô gái trước mắt này nhất định sẽ liều lĩnh đánh cuộc ra tay với anh. Cho nên lúc Mộc Vân Phong vừa mới nhảy lên, Hồng Bưu đã lui về phía sau rồi.
Đánh hụt một chiêu, chiêu thức của Mộc Vân Phong không thay đổi, đưa tay đánh về phía ngực của Hồng Bưu. Mắt thấy sẽ đánh trúng, nhưng ngay tại lúc này, Hồng Bưu lại khom người, cúi người xuống lại tránh được một quyền của Mộc Vân Phong.
"Này, cô gái chết tiệt, cô muốn làm gì đó?" Hồng Bưu tránh được một quyền trong nháy mắt, Hồng Thanh đứng dậy, chắn trước mặt Mộc Vân Phong, đôi mắt bốc hỏa nhìn cô.
Hồng Thanh cũng không hiểu, tại sao lão đại của mình chỉ mới nói ra họ của cô gái chết bầm này, lại làm cho cô ta động tay động chân. Giống như có thâm thù đại hận vậy, lại ra tay ác liệt với lão đại mình như vậy.
"Cút ngay." Mộc Vân Phong liếc nhìn Hồng Thanh đang đứng chắn trước mặt mình, tức giận quát. Hôm nay nếu đối phương đã biết thân phận của mình, như vậy thì bọn họ phải tính cho xong nợ cũ nợ mới, nếu như cái tên này nhất định phải ngăn cản trước mặt, như vậy cô cũng không ngại tính luôn cả hắn.