Xuyên qua liên kết hai tay, họ tìm ra thế giới ——
Xuyên qua liên hệ tiếng đàn, họ phát hiện cuộc cách mạng này——
Hãy quả cảm sống tiếp!
Ngón tay hắn vuốt qua bàn phím, âm thanh đánh ra hài hòa tương tự phím đàn. Nghe tiếng nhạc náo nhiệt, thân thể như muốn nhảy theo, nhưng hắn vẫn thích hợp với điệu waltz (1), điệu waltz không ngưng không dứt.
Cùng bạn nhảy nắm tay, nhìn chăm chú lẫn nhau, cười cười mỉm mỉm với nhau, nhưng hắn đã quên dung mạo bạn nhảy, đã quên là ai nắm tay hắn xoay tròn, đã quên cùng ai ở trong bụi hoa vô tận thời gian trút xuống như nước chảy.
Hắn mở mắt, hôm nay là ngày giỗ của Hồ điệp phu nhân, nhưng hắn không có tâm tình đi quét mộ.
Hắn mặc áo sơmi, thắt cà-vạt, khoác áo vest, bắt đầu một tuần đi làm nhàm chán.
Chủ tịch công ty kia hình như khá thích hắn, lúc họp cứ liên tục nhìn hắn, chỉ thiếu điều làm ra chuyện xấu. Ngay cả trưởng phòng cũng bảo hắn có thể đi “giao tiếp”, là “tiếp đãi” hay sao? Dùng thân thể xinh đẹp cùng nụ cười khờ dại của công chúa Bạch Tuyết. Trưởng phòng chỉ lau lau mồ hôi vất vả trả lời.
Hắn đáp ứng.
Nhưng cũng không phải như mẹ hắn, hắn sẽ không làm cái hành vi mâu thuẫn kia, mỗi người đều có một bí mật nho nhỏ, ai mà biết chủ tịch kia thật ra là một lão biến thái thích quần lót nữ sinh? Hắn cho rằng tài ăn nói của mình cũng không tệ lắm, ít nhất chủ tịch đối với lời hắn nói ra bảo đâu nghe đó, hắn cũng không ít lần giúp cho con trai chủ tịch.
Dựa vào sự hỗ trợ của hắn, thành tích tăng lên rất nhiều.
Mỗi khi trưởng phòng dùng ánh mắt quái dị này nhìn hắn, hắn biết ở trong lòng trưởng phòng, hắn có thể không chỉ đơn thuần là đi ăn cơm xã giao.
Bất quá chẳng có sao, cứ coi như đó là một gã trung niên rỗi rãi suy nghĩ quá nhiều, hắn cũng sẽ chẳng so đo.
**
“Chúng ta tuyệt đối không thể tiếp tục để số nạn nhân tăng lên! Dù cái scandal giết người ở khách sạn này làm mấy người có gia đình kiêng kị đi ăn vụng, nhưng không thể mặc kệ hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật!” Cục trưởng tràn đầy căm phẫn nói.
Đám cấp dưới đưa mắt nhìn nhau, hung thủ tan biến như sương khói, ngoại trừ thi thể cùng con dao và máu đầy phòng, không để lại bất cứ chứng cứ gì chứng minh có người từng ở đó.
Hung thủ là một nhà nghệ thuật, như nhà nghệ thuật cơ thể Jack the Ripper. Cục trưởng chẳng ừ hử gì cả.
Lúc này, cảnh sát Ngô đề xuất, có cần để nhân viên cảnh sát giả vờ làm khách hẹn hò tính phí dụ ma giết người xuất hiện hay không? Dù sao cảnh sát không thể luôn ở vào trạng thái bị động.
Cục trưởng cảm thấy đây có hơi nguy hiểm, hơn nữa xác suất gặp trúng đối tượng quá nhỏ, bất quá vẫn đáp ứng, để cảnh sát Ngô cùng Lâm Lập Duy toàn quyền xử lý.
**
Anh muốn bắt đầu từ đâu đây?
Lương Tử nhỏ giọng hỏi.
Người đàn ông bị trói gô trên giường, miệng bị nhét khăn vải.
“Anh muốn bắt đầu từ đâu đây?” Lương Tử ghé vào tai gã nhẹ giọng nói, hơi nóng bên vành tai làm người đàn ông không còn đường sống mà lưu luyến. “Da đầu? Tròng mắt? Mũi? Miệng? Tai?” Dao Lương Tử hạ xuống một chút cũng làm người đàn ông hết sức sợ hãi. “Đúng rồi, anh đi làm ở đâu? Có cần dùng mắt để phân biệt hay không? Có lẽ em còn có thể lấy mắt anh ra chơi chút! Anh nói thế nào? Như trong “Bản báo cáo cuối cùng” (2), bất quá em không thể giúp anh lắp lại một con mắt mới!”
Người đàn ông hoảng sợ nhìn hắn.
“Cổ họng? Ngực? đầu v*? Bụng? Em dường như không có hứng thú của tay mổ bụng, anh nói xem? Jack là giết gái *** sao? Các anh thì sao? Anh là khách làng chơi, anh nói xem bên nào tốt hơn?” Hắn dùng âm thanh ngậm đầy quyến rũ nói, đó là khúc cầu hồn rền vang của gió.
“Anh muốn bắt đầu từ đâu đây? Đúng rồi, em quên anh hiện tại không thể nói chuyện.” Dao của Lương Tử chạy nhẹ trên cằm người đàn ông, ngón tay hắn cũng vuốt lên thân người trần trụi của gã, từ xương quai xanh đến trước ngực. “Em cũng không muốn để anh la thét, đó rất ồn! Em ghét ồn ào nhất!”
“Hay là phân thân? Nơi này chơi vui nhất! Vẫn chưa có đàn ông tiến vào thân thể em, muốn em dùng dao thỏa mãn anh không?” Lương Tử nói, hắn ghé vào bên vành tai người đàn ông, gã hoảng sợ giãy giụa không muốn Lương Tử tới gần.
“Anh đã làm tình cùng mấy người phụ nữ rồi?” Lương Tử nhỏ giọng hỏi.
Nói xong, chính hắn cũng cười, con dao tạm thời rời khỏi, âm thanh giày cao gót đánh vào sàn nhà cũng theo hắn đi ra.
“Anh đã làm cùng mấy người phụ nữ rồi? Đếm ra đi! Ha ha ha…. Phải nói thật đấy nhé!” Vẻ mặt Lương Tử đột ngột nghiêm túc lên. “Em vẫn đang suy nghĩ phải xử lý anh như thế nào đây! Xử lý kẻ lên mạng hẹn hò tính phí!”
Dù giãy giụa ra sao, người đàn ông cũng không thoát được nhà giam của Lương Tử. Lương Tử là chim đại bàng, mà người đàn ông chỉ như thức ăn của hắn.
“Anh làm cùng mấy người phụ nữ rồi? Mùi vị bọn họ như thế nào?” Người đàn ông dù muốn trả lời cũng bị vải nhét miệng chặn. “Có hơn được em không? Đàn ông không muốn yêu em! Tại sao vậy? Anh nói xem, em không đủ đẹp hay sao?” Lương Tử lại trở lại, nhẹ giọng nói nhỏ bên vành tai gã, người đàn ông chỉ cảm thấy cực kỳ sợ hãi với “hình phạt” kế tiếp. Cảm giác Lương Tử gây cho gã tựa như ma giết người đích thực trong phim ảnh.
“Em đẹp không? Nói nghe xem!” Lương Tử đột ngột rống to bên vành tai người đàn ông. “Em đẹp không?”
Người đàn ông liều mạng gật đầu.
“Anh thật lòng nói em đẹp sao? Đàn ông các anh sẽ thật lòng nói em đẹp sao? Sẽ thích em sao?” Lương Tử rạch nhát dao kế tiếp trước ngực người đàn ông, người đàn ông giãy giụa kêu sợ hãi, lại bị vải nhét trong miệng lấp kín.
“Đừng gạt em!”
Lương Tử một nhát lại một nhát cắm vào ngực người đàn ông, máu trào ra, máu tươi cấp tốc chảy ra như ống suối nước nóng, nhiễm đỏ dra giường trắng tinh, dao lên dao xuống đâm thủng ruột, Lương Tử ngửi thấy vị ngọt cùng mùi thơm của máu tươi, ngón tay hắn lướt qua cổ người đàn ông, con dao hắn linh hoạt như dao giải phẫu pháp y, vẽ trên thân người đàn ông như khắc máu, hắn tựa như một nghệ thuật gia bẩm sinh.
Người đàn ông chỉ có thể trơ mắt nhìn dư ảnh con dao, ai đã từng trải qua cảm giác sợ hãi nhất từ lúc sinh ra nào?
Lương Tử cười mỹ lệ cùng nhịp bước giày cao gót sẽ đánh ra nhạc khúc cầu hồn, hắn đâm mấy nhát trên thân người đàn ông, từng nhát dao xông tới chỗ hiểm và điểm quan trọng, nhưng hắn lại cố tình giữ lại một hơi thở cuối cùng.
Cái hắn mỗi lần đều giữ lại để hưởng dụng cuối cùng chính là món tráng miệng.
“Nếu anh ăn cái này, em sẽ tạm tha cho anh một mạng!” Trên con dao của Lương Tử có phân thân bị cắt bỏ của người đàn ông, Lương Tử lấy khăn vải nhét trong miệng gã ra, người đàn ông chỉ có thể gật đầu cam tâm ngậm nó, bất kể mùi máu tươi tuôn ra nồng nặc, gã đã như một hình nhân bằng vải mềm, nhưng vẫn hy vọng có thể sống sót. Tiếng cười từ miệng Lương Tử cùng tiếng gót giày cao gót, Lương Tử cầm con dao muốn người đàn ông hút mùi vị phân thân.
“Càng tối càng đẹp đúng không? Anh nói đi?” Người đàn ông liều mạng gật đầu. “Đừng ngưng miệng! Ha ha ha…”
Lương Tử dùng dao đè lấy phân thân bị cắt, làm nó càng vào sâu trong miệng người đàn ông, xâm nhập vào thực quản, bộ phận dư thừa bị con dao cắt bỏ, hắn chỉ trả lại phân thân đã đánh rơi cho chủ cũ, như trả về giầy thủy tinh của cô bé Lọ Lem, nếu thử không vừa, đương nhiên phải cắt “gót chân” xuống, chờ bồ câu trắng chạy tới báo âm, nói chân người chị em xấu xa kia đang chảy máu. (3)
Lương Tử lấy gối đè đầu người đàn ông lại, làm gã ngạt chết trong dra giường nhuộm đỏ, phân thân trong miệng như dưa leo khô héo. Lương Tử nhìn tác phẩm nghệ thuật của hắn, móng tay thon dài vuốt vuốt mí mắt người đàn ông, làm chuyện tốt giúp gã nhắm mắt.
Cuối cùng, vẽ một nhát dao ở vị trí hai mắt, người chết không cần có mắt để giám thị thế giới người sống.
Đúng không?
Boot cao gót bước đi phát ra tiếng “cốc cốc”, gợi lên mơ mộng tử thần lẩn quẩn, trở thành dư âm loanh quanh trong căn phòng nào đó ở khách sạn ô tô. Mỗi bước đi đều mang một nốt nhạc, từ đôi chân thon dài kia gõ vang chương nhạc kế tiếp.
Đóng cửa lại, chờ người đến quét dọn.
***
Họ nằm, đối mặt đối phương.
Nắm tay.
Cầm tay
Hôn môi đối phương.
Như trao đổi lời thề hoa hồng.
“Lập Duy, anh thích em không?” Lương Tử Minh nhẹ giọng hỏi, mỗi người lúc cùng tình nhân nhìn nhau đều cảm thấy hạnh phúc sao?
“Anh không biết, nhưng tình cảm có thể tạo ra.”
Lương Tử Minh nói tiếp. “Những gì chúng ta gặp qua làm chúng ta càng biết quý trọng lẫn nhau hơn cả người trải qua tang thương, đúng không?”
“Em nói thế nào thì là thế đấy!”
“Em có thể thấy trong mắt anh có bóng của em. Em đẹp không?”
“Đương nhiên rồi, bộ dạng em từ hồi xưa đã rất đẹp!”
“Anh có nhớ lần đầu tiên chúng ta kết giao không? Anh ngay cả kiss cũng không dám!” Nói xong, hắn lại hôn Lâm Lập Duy trêu ghẹo, sau đó trốn vào ổ chăn.
“Khi đó chúng ta vẫn còn nhỏ!”
“Cấp ba năm cuối, tròn 18 tuổi rồi! Lúc em nói thích anh là khi nào nhỉ?”
“Em không có nói, em chỉ hỏi anh!” Lâm Lập Duy đáp, y xuôi theo dòng chảy của Lương Tử Minh.
“Không phải!” Hắn đấm nhẹ ngực Lâm Lập Duy kháng nghị. “Em nhớ là cấp ba năm cuối, lúc ở lại tự học, dưới tàng cây phía trước nhà vệ sinh, em lần đầu tiên nói với anh, em thích anh… Anh nhớ không?”
“Muốn quên cũng rất khó.”
“Anh nói anh không phải đồng tính luyến ái!”
“Anh vốn không phải!”
Lương Tử Minh ghé sấp nhìn ánh mắt Lâm Lập Duy bay về phía trần nhà. “Vậy tại sao có thể hôn em?”
“Bởi vì anh ít nhất, muốn hôn em…”
Môi cùng môi chạm nhau, chóp mũi có mùi trên người đối phương. Họ hôn môi, hôn đến thân thiện, hôn đến kích tình, hôn đến ngọt ngào, hôn đến ấm áp…
“Em yêu anh…” Trước khi nhắm mắt lại, Lương Tử Minh nói như vậy với Lâm Lập Duy, bất kể y có nghe thấy hay không.
Nhưng trong bóng đêm, ngoại trừ ấm áp nhiệt độ cơ thể đối phương mang lại, Lâm Lập Duy mở to hai mắt, nhìn trần nhà im lặng, như cánh cửa lựa chọn trong lòng, một hồi lâu mới chịu đóng lại.
***
Hoàng Uất Doanh không chịu nổi sự lãnh đạm của Tề Uy, từ sau khi nói muốn đi gặp bạn học cấp hai, cả người y đều thay đổi.
Nhưng Hoàng Uất Doanh không nỡ chia tay với y.
Trước khi giới truyền thông biết ngôi sao thần tượng có tình nhân là con gái một nghị viên, họ nhất định sẽ bị theo dõi, cho nên cả hai duy trì liên lạc không công khai.
Họ không thể nắm tay đối phương mà ngủ.
“Chúng ta chấm dứt đi!” Hoàng Uất Doanh rống to.
Nhưng Tề Uy bình tĩnh thần kỳ đối phó. “Là anh sớm đã chịu đủ cái kiểu tùy hứng của em!”
A Uy?….. Hoàng Uất Doanh không tin được Tề Uy lại dám nói với mình như vậy.
“Em chỉ muốn danh lợi của anh, tự ý quản đông quản tây, anh sớm đã chịu đủ rồi! Em muốn chia tay? Được! Anh hết sức đồng ý!”
“ A Uy…” Hoàng Uất Doanh không thể tin lời mình nghe thấy, cô cho rằng lần này cũng như trước kia, Tề Uy sẽ cúi đầu như có lỗi, sau đó cô có thể cố tình phát cáu một chút, sau đó…
“Em đi đi!”
“Được… Được… Tề Uy, anh sẽ hối hận!”
“Anh sẽ không hối hận, một cô gái đỏng đảnh được nuông chiều rời khỏi anh, anh mừng còn không kịp!”
Đóng cửa lại, bỏ lại Hoàng Uất Doanh kêu to trong thang máy.
**
Ba nhịp nhảy, xoay tròn giữa bụi hoa được thời gian trút xuống như nước chảy tưới ướt.
Âm thanh kia nói, giết – – hắn!
Đúng, dùng con dao óng ánh của cậu đâm vào tim hắn, như phân thân hắn đâm vào trong cơ thể cậu.
Đúng, liền làm như vậy đi, trong sinh mệnh cậu chỉ có máy chém của hoàng hậu Marie! Tên hắn ta là gì? Cậu không cần nghĩ nhiều như vậy, cầm lấy con dao đi, cầm lấy con dao đi!
Tôi bảo cậu cầm lấy con dao đi!
Lương Tử Minh đột nhiên mở mắt, hắn không quên được giọng nói ghê tởm kia trong giấc mộng.
Lâm Lập Duy bên cạnh vẫn đang ngủ. Hắn đứng dậy đến nhà bếp rót ly nước. Hắn nhìn hai tay mình, cùng một con dao óng ánh ở trên bàn. Hắn vội cất dao về vị trí ban đầu. Nhưng vị trí ban đầu là ở đâu? Không phải là trên người thi thể hay sao?
Trong một chốc, hắn nhớ lại bản thân bị những đôi giày cao gót trong tủ giầy mê hoặc. Hắn hoài niệm tiếng gót giầy đạp xuống sàn nhà, hắn hoài niệm gót vàng ước chừng ba tấc thon thon nhỏ nhỏ, là bị mê hoặc. Suy nghĩ của hắn giống như thủy triều, từng đợt gợn sóng bắn lên.
“Không ngủ được sao?”
“Gì?” Lâm Lập Duy khi nào đứng bên cạnh mình?
“Hả… Ừ…. Là hơi… Ngủ không được…” Hắn nhớ ra mình quên uống thuốc.
Lâm Lập Duy thấy túi thuốc trong phòng hắn, đưa cho Lương Tử Minh, Lương Tử Minh lúng túng nhận lấy.
“Em đang uống thuốc?”
“Phải… Đúng vậy… Sao thế? Thân thể em không tốt lắm…”
“Thuốc điều trị tâm thần phân liệt và thuốc chống trầm cảm?”
“Anh nhìn nhầm sao…” Tuy nói như thế, nhưng trên túi thuốc lại viết rành rành. Lương Tử Minh không dám nhìn thẳng vào Lâm Lập Duy.
“Em bị gì vậy? Em đang khám khoa thần kinh sao? Em bị gì vậy?” Lâm Lập Duy muốn giữ chặt tay hắn, nhưng lại bị Lương Tử Minh vô thức né tránh.
“Em… Em không bị gì cả…” Hắn biết hắn cười rất miễn cưỡng.
Theo trực giác của Lâm Lập Duy, Lương Tử Minh mất đi nụ cười thì chắc chắn có xảy ra chuyện gì đó. Nhưng y không biết là chuyện gì. Nếu là y thời cấp ba thì chắc chắn sẽ không phát hiện, nhưng bốn năm đánh mất, y cảm thấy mình có nghĩa vụ phải biết.
“Tử Minh, anh không ép em, anh chỉ là muốn giải…”
“Không! Anh đừng tới gần em!”
Đúng, con dao trên bàn! Con – dao – trên – bàn! Giọng nói kia nói thế.
Lâm Lập Duy cũng dời mắt qua theo ánh mắt Lương Tử Minh. Con dao này có vẻ quen quen?
“Tử Minh?”
“Anh đừng để ý đến em…” Không có cách nào xinh đẹp trước mặt anh, làm em xấu hổ gấp vạn lần! Đừng tới gần em…. Đừng tới gần!
“Tử Minh?” Lâm Lập Duy muốn chậm rãi tiếp cận Lương Tử Minh, muốn trấn an hắn, nhưng lại làm vành mắt hắn nhỏ xuống giọt lệ trong suốt, hắn không ngừng lắc đầu, Lâm Lập Duy biết y phải ôm hắn, y phải gắt gao bảo vệ hắn, đây không phải xuất phát từ đền bù bốn năm mất đi trong miệng Lương Tử Minh, có lẽ y cũng có chút thích hắn?
Nhưng y đánh lên dấu chấm hỏi.
“Tử Minh, đến đây…” Y vươn tay, giống như mời cô bé Lọ Lem làm bạn nhảy. “Đừng lo lắng, anh sẽ không làm gì cả.”
“Em biết, em biết anh sẽ không nói gì, anh cũng sẽ không làm gì! Nhưng, để em một mình đi!” Lương Tử Minh rống to gần như sắp tâm thần, hắn chưa từng làm như vậy trước mặt bất cứ ai, ngay cả lúc mất đi tay phải cũng vậy.
“Để em một mình đi…”
“Không được!” Lâm Lập Duy xông lên giữ chặt tay Lương Tử Minh, làm hắn ngã vào trong ngực mình. “Không thể để em một mình! Như vậy em sẽ khóc càng nhiều hơn…”
Chỉ là nước mắt rơi xuống, ở một khắc chạm tới thân thể Lâm Lập Duy, Lương Tử Minh cảm thấy hắn cái gì cũng có thể nói, hắn không cần chôn giấu cuộc sống bí mật. Trước mặt người này không cần che giấu, không cần cố ý cười, không cần kiên trì tự tôn gì gì đó đó.
Hắn để y ôm hắn, y thì để hắn nhỏ nước mắt rớt xuống vai y.
“Em yên tâm, anh cũng yêu em, anh cũng sẽ yêu em!” Y không cần biết Lương Tử Minh có nghe thấy hay không, vì hắn đang đắm chìm trong tiếng nức nở. Bông hồng khuất phục cao quý này, bụi gai của hắn chậm rãi tản ra, chờ người đến ôm hôn công chúa trên giường ngủ.
****
(1) Waltz là loại nhạc nhảy xuất phát từ châu Âu với nhịp ba. Waltz, bắt nguồn từ từ “walzen” trong tiếng Đức cổ, nghĩa là “uốn”, “xoay” hoặc “lướt đi”, là một điệu nhảy trong khiêu vũ cổ điển và folk dance (nhảy dân gian), theo nhịp 3/4. Waltz ra đời ở ngoại ô thành Viên (Áo) và ở những vùng núi cao của nước Áo. vào khoảng giữa những năm 1780, điệu waltz bắt đầu thịnh hành khi nó được biểu diễn trong các lễ hội khiêu vũ tại cung điện Hapsburg, rồi dần dần lan ra các quốc gia khác trong những năm sau đó. Mặc dù vào thời kỳ đầu, waltz bị phản đối khá kịch liệt nhưng về sau waltz, đặc biệt là tư thế của nó, đã trở thành hình mẫu cho các điệu khiêu vũ khác.
(2) Bản báo cáo cuối cùng/Báo cáo thiểu số – Minority Report, là phim khoa học giả tưởng hồi hộp hấp dẫn của đạo diễn Steven Spielberg. Trong tương lai, chính xác là vào năm 2054, ở Washington, thiết bị máy móc hiện đại tối tân tới mức chúng có thể dự đoán được những tội ác sẽ xảy ra trong tương lai và nhờ đó, đội đặc nhiệm của Bộ phận dự đoán có nhiệm vụ ra tay bắt những tên tội phạm tiềm tàng.
John Anderrton (Tom Cruise), đội trưởng của đội đặc nhiệm là một người hết lòng vì công việc và tin tưởng tuyệt đối vào sự chính xác của bộ phận dự đoán. Nhưng thật trớ trêu khi một ngày Bộ phận thông báo rằng John chính là kẻ giết người tiếp theo, nạn nhân là một người anh không hề quen biết. Không còn cách nào khác, anh phải chạy trốn. Trên đường đi tìm ra sự thực về Bản báo cáo thiểu số, John đã khám phá ra bí mật về Bộ phận Dự Đoán này mà không ai có thể ngờ tới được.
(3) Trong bản gốc của câu chuyện Cô bé Lọ Lem, để ướm vừa chiếc giày thủy tinh, hai chị em của Lọ Lem đã cắt gọt chân mình cho vừa với chiếc giày, người thì cắt ngón chân, người cắt gót chân nhưngchim bồ câu của Lọ Lem đã mách cho hoàng tử biết chỉ có Lọ Lem là thử vừa. Hoàng tử đã cho mấy con chim mổ mắt hai bà chị kế và mẹ kế của Lọ Lem để trừng phạt.