Nữ Vương Dẫm Đạp Anh Đi

Chương 49-2: Duyên phận (2)




“Chuyện này sao, tôi cùng Vạn Niên Thanh đã sống chung hơn nửa năm, cảm thấy cuộc sống cùng nhau cũng không có vấn đề gì quá lớn, đoán chừng cuối cùng cũng chính là vấn đề đứa bé. Nhưng mà việc này cũng không phải là vấn đề, đồng tính luyến ái ở nước ngoài cũng có thể kết hôn rồi, hai chúng tôi đây thì coi là cái gì chứ.”

Lúc này trưởng lão Ngưu không cứng rắn nữa mà đổi sang mềm dẻo. Xuất phát từ lợi ích của Mạc Dao Dao mà dẫn dắt từng bước hòng thay đổi ý nghĩ của cô. Nhưng lão nói về điểm này đều là những vấn đề lúc trước Mạc Dao Dao rối rắm, khổ sở, nhưng nếu quyết định ở chung một chỗ cùng Vạn Niên Thanh thì những chuyện như này đều không tính là vấn đề.

Cuối cùng trưởng lão Ngưu nóng nảy, dứt khoát cầm phao lên trực tiếp đọc: "Cô luôn miệng nói đến tình yêu, nhưng giữa hai cô cậu như thế mà gọi là tình yêu sao? Cô nói Vạn Niên Thanh thích cô nhưng đó là bởi vì người hắn nhìn thấy đầu tiên sau khi biến thành người là cô. Nói cách khác, nếu như lúc đầu bán chậu hoa kia cho người khác thì bây giờ Vạn Niên Thanh cũng thích người khác. Ai cũng có loại cảm tình này, coi như là tình yêu sao?"

Lúc này Vạn Niên Thanh không thể nhịn được, trực tiếp từ trong phòng ra ngoài ôm Mạc Dao Dao nói: "Ông không thể chất vấn cảm tình của tôi! Nếu như ban đầu mua chậu cây kia không phải Mạc Dao Dao, hôm nay có lẽ tôi vẫn là một gốc cây, không có cách nào hóa thành hình người! Tôi chính là vì Mạc Dao Dao mới biến thành đàn ông, chính là vì cô mới nở ra hoa."

Bắt đầu Mạc Dao Dao còn rất cảm động, sau lại nghe thấy Vạn Niên Thanh bắt đầu nói đến vấn đề hoa này liền lên cơn giận. Cô véo lỗ tai Vạn Niên Thanh hỏi: " Có thể đừng cứ nói với em ba câu lại không rời hoa được không?"

"Anh nào có cứ nói ba câu lại không rời hoa, rõ ràng là câu nào của anh cũng không rời!" Vạn Niên Thanh rất uất ức, căn cứ vào đạo lý mà bảo hộ quyền lợi của mình.

Mạc Dao Dao đỡ trán, sau đó giơ tay lên ném người vào phòng tắm: "Bây giờ anh bị cầm tù bên trong một lúc, chờ em giải quyết xong ông già này thì sẽ đến giải quyết vấn đề hoa của anh.”

Quả nhiên bên trong truyền đến âm thanh vui thích của Vạn Niên Thanh: "Ừm!"

Nhìn anh đồng ý dứt khoát chuyện đó, Mạc Dao Dao giận đến mức không biết nói cái gì cho phải.

Trưởng lão Ngưu là người sống sờ sờ như vậy nhưng lại bị lạnh nhạt thờ ơ nửa ngày, Mạc Dao Dao rốt cuộc cũng rút ra thời gian rảnh rỗi để phản ứng với ông rồi.

"Trưởng lão Ngưu, nghe ông mới vừa rồi một phen, tôi rất cảm động." Mạc Dao Dao thở dài một hơi.

Sắc mặt trưởng lão Ngưu sắc mặt, nhìn thế này rất có hi vọng nha! Khó trách nói chiêu này là đòn sát thủ !

Ai ngờ lời nói Mạc Dao Dao lại xoay chuyển: "Tôi cảm động chính là, trưởng lão Ngưu, người nọ giúp ông làm phao sao, hắn thật sự thích đứng trên cao nói chứ. Lời nói sứt mẻ ngu ngốc như vậy mà hắn cũng có thể viết ra, có thể so với vào giờ cao điểm nha!”

"Cái gì gọi là đổi thành người khác mua chậu hoa kia thì anh thích chính là người khác? Có lẽ như vậy không sai, nhưng ông đổi được người khác sao? Bây giờ ông lập tức xuyên qua đến hai năm trước đi, ngăn cản tôi mua Vạn Niên Thanh, ông làm được sao? Các ông tu luyện coi trọng đến duyên pháp, chúng tôi yêu thương cũng coi trọng duyên phận. Duyên phận giữa hai chúng tôi mạnh như thế nào, mới có thể làm cho chính tôi chọn trúng một chậu cây như vậy trong biển hoa mênh mông. Duyên phận này cũng coi như trời định? ddlqd Hôm nay duyên phận đã định mà các ông còn muốn phá hủy. Có phải người của trưởng lão hội cả ngày lẫn đêm nhàn rỗi không có chuyện gì làm hay không, chuyên môn ăn no rửng mỡ rồi phá hủy duyên phận trời định của người ta à? Thật ra thì tôi nghĩ rằng có phải bởi vì các ngươi quá già rồi không ai thích, cô đơn cho nên ghen tỵ hay không? Thật ra thì cũng không cần như vậy, mẹ tôi biết rất nhiều ông lão, bà lão độc thân, ông thích ai, tôi giúp ông làm mối. Thích nữ cho ông nữ, thích nam. . . . . . Chuyện này cũng không phải là không thể thương lượng, ông thấy thế nào?"

"Cô...cô, cô!" Trưởng lão Ngưu nhìn chằm chằm Mạc Dao Dao nửa ngày, móc từ trong túi một quyển hộ khẩu ném lên bà trà: “Tôi mặc kệ!”

Nói xong cũng sập cửa đi ra ngoài, Mạc Dao Dao ở trong phòng cũng có thể nghe lão gào to với người khác trong điện thoại: "Các ông cho tôi cái nhiệm vụ rách nát gì thế này, cô gái kia đúng là thất đức! Cô ta muốn giới thiệu cho tôi một lão già, cô ta. . . . . .”

Mạc Dao Dao còn chưa nghe được sau đó lão ta nói cái gì, liền bị một đôi cánh tay mạnh mẽ ôm lấy.

"Giữa chúng ta, duyên phận là trời định hay sao?" Có người phả hơi thở ra sau gáy cô, hơi nóng, thổi khiến cô có cảm giác ngứa ngứa.

"Anh cứ nói đi?" Mạc Dao Dao nghiêng đầu lườm anh, khuôn mặt nửa cáu giận, nửa xấu hổ khiến trái tim Vạn Niên Thanh căng thẳng. Cánh tay bế ngang eo cô: "Chuyện này em xem hoa của anh là biết."

"Xí! Thật đúng là anh nói ba câu cũng không rời hoa. Sờ chỗ nào chứ? Mảnh vụn khắp phòng còn chưa dọn dẹp đâu !"

"Chờ ăn xong bữa tiệc lớn , hiện tại không nói nữa."

"Anh nói ai là bữa tiệc lớn. . . . . . Ưmh. . . . . . Ừ. . . . . ."

-

Sau khi xong chuyện Mạc Dao Dao gối lên cánh tay Vạn Niên Thanh nói: "Em từ chức rồi."

"Thật tốt quá, đến chỗ anh đi, đang cần người đây."

"Nói hay lắm, công việc là công việc, chuyện riêng là chuyện riêng, em có bao nhiêu bản lĩnh em tự mình rõ ràng, chuyện nên làm như thế nào thì cứ làm như thế đó đi."

"Đó là đương nhiên, chẳng qua anh muốn Dao Dao là giám đốc bán hàng của chúng ta, ai có thể nói được em chuyện này.”

"Anh chỉ khoác lác(*) thôi."

(*):吹 nghĩa khác là thổi, quạt (gió,khí), nói vui chính là chém gió khoác lác đấy ạ :)))

"Phù. . . . . . Phù. . . . . ."

"Làm gì vậy?" Mạc Dao Dao đẩy cái đầu đang cọ loạn trước ngực cô ra.

"Không phải em để cho anh thổi sao? Phù. . . . . . Phù. . . . . ."

"Anh thổi đâu vậy! Tránh ra!"

"Không dậy nổi, sắc đẹp trước mặt, nào có thể nói lâm trận lùi bước được."

"Anh lại. . . . . . Ưmh. . . . . ."

"Dao Dao, em không lo lắng mà trói anh lại hay sao?"

"A, hiện tại em rất muốn trói anh lại!”

"Ách. . . . . . Vậy hay là đợi lát nữa rồi hãy nói."

Vạn Niên Thanh nhìn hai gò má Mạc Dao Dao ửng hồng, trong lòng suy nghĩ, tất cả phiền toái cũng giải quyết, còn dư lại chính là kết hôn!