"Không. . . A. . . Không cần. . . " Mạc Dao Dao nói không hết được một câu hoàn chỉnh, giọng nói mang theo chút đè nén lại là âm thanh hơi run run này của cô đối với Vạn Niên Thanh mà nói, quả thật nó chính là liều thuốc kích thích mạnh nhất, tay của hắn sờ tới trước ngực của Mạc Dao Dao, đột nhiên dừng lại ở phía trên đó.
"Dao Dao, em. . . Không có mặc. . ." Giọng nói Vạn Niên Thanh khàn khàn lại trầm thấp, và cũng thật là. . . quyến rũ muốn chết mà.
Cô . . . Chẳng qua là vì trong khoảng thời gian ở bệnh viện kia, cô không có mặc nó, nên bây giờ có chút không quen khi mặc thôi. Thế nên sau khi về nhà, cô lại cảm thấy vì trên tay còn có vết thương, nên việc cởi và mặc không có tiện, vì thế cô đã cởi nó xuống, và thay một cái áo ngủ khá thoải mái mà thôi, ai ngờ Vạn Niên Thanh, người từ trước đến vẫn nghe lời lại hóa thân làm người sói, không chờ tới lúc trăng rằm thì đã biến thân, làm cho cô giống như cởi quần áo, chờ hắn lâm hạnh vậy.
"Bỏ tay xuống!" Mạc Dao Dao cắn răng, rốt cuộc nói ra một câu đầy đủ, nhưng bởi vì chỗ nhạy cảm bị hắn niết ở trong tay, cho nên có vẻ khí thế hơi yếu.
"Không bỏ." Khó có được lần đầu tiên Vạn Niên Thanh không nghe lời, sau khi nói xong thì bàn tay liền bắt đầu di chuyển, nhẹ nhàng niết và bóp ở nơi đó.
Tay của Vạn Niên Thanh cũng không nhỏ, vốn dĩ là một yêu quái thì sẽ không có chút vết sẹo hoặc là vết chai nào, nhưng tay của hắn lại có chút thô ráp, không giống như lúc nhìn bề mặt trơn mịn như vậy, bàn tay này giống như là lá cây của thực vật, thoạt nhìn là trơn nhẵn, nhưng thật ra thì lúc sờ lên thì sẽ phát hiện phía trên có rất nhiều lông gai ngắn.
Độ thô ráp như vậy lại sẽ vừa đủ để kích thích khi chạm vào chỗ da thịt hết sức nhạy cảm của Mạc Dao Dao, ngón tay thon dài đột nhiên chạm xẹt qua phần đỉnh nho nhỏ nhô lên, xúc cảm thô ráp khiến Mạc Dao Dao không ngừng được thanh âm, từng tiếng thật nhỏ thật thập đang trong miệng cô phát ra.
Môi của Vạn Niên Thanh vẫn không rời phần gáy của Mạc Dao Dao, một tay vuốt ve ở trước ngực cô, một tay chế trụ thật chặt hông của cô, không để cho cô chạy trốn mất hoặc là bởi vì đùi mềm mà ngã nhào.
Cảm giác của Mạc Dao Dao với không gian xung quanh đã hoàn toàn biến mất, hầu như không còn gì, chỉ có thể cảm giác được đôi môi như nóng của Vạn Niên Thanh và ngón tay đang không ngừng khiêu khích cô. Lý trí còn sót lại nói với cô rằng phải đẩy Vạn Niên Thanh, nhưng ở đáy lòng lại mơ hồ có sự mong đợi không biết hành động tiếp theo của Vạn Niên Thanh sẽ là gì.
Cũng không biết kéo dài bao lâu, khi Vạn Niên Thanh đã sờ đủ phần hai đóa hoa ở trước ngực, thì để bàn tay từ trong áo ngủ ra, suy nghĩ hiện giờ của Mạc Dao Dao đang rất loạn, một mặt là thở phào nhẹ nhõm, một mặt lại kỳ vọng hắn sẽ tiếp tục vuốt ve xuống dưới, lại một khác là sợ muốn chết vì không biết hắn sẽ còn sờ tiếp chỗ nào nữa, và một mặt nữa lại khá mong đợi chuyện tiếp theo có thể đã xảy ra !
Thật là. . . Loạn hết cả rồi.
Ai ngờ Vạn Niên Thanh không có tiến thêm một bước xâm lược nữa, mà lại đưa bàn tay đi lên trên, chạm vào đôi môi của Mạc Dao Dao, ngón tay khẽ vuốt cánh môi, chút nhẹ chút nặng, lực đạo thay đổi nhịp nhàng làm cho đáy lòng Mạc Dao Dao dấy lên khát vọng. Này. . . Thật sự hắn không có lén lút luyện tập trước đấy chứ? Đang lúc mơ hồ, Mạc Dao Dao nghĩ lung tung.
"Dao Dao, chúng ta. . . Còn chưa từng hôn nhau hỉ?" Đôi môi Vạn Niên Thanh rời khỏi gáy của Mạc Dao Dao, nói nho nhỏ ở bên tai cô.
"Không nhớ nữa. . ."
"Không nhớ ?!" Thanh âm của Vạn Niên Thanh rõ ràng rất bất mãn.
"Hiện giờ. . . Suy nghĩ của em không rõ lắm ràng. . ." Mạc Dao Dao không biết mình đang nói cái gì nữa rồi, trong đầu tự nhiên xuất hiện một câu nói, tốc độ này cũng quá nhanh, quá nhanh, quá nhanh nhà! Nhưng cố tình cô lại không muốn cự tuyệt.
"Vậy để anh giúp em suy nghĩ kĩ cho."
Mạc Dao Dao còn chưa nhận thức được Vạn Niên Thanh đang nói cái gì, thì người của cô đã bị xoay die ndan leq uydon lại, cơ thể rơi vào một lồng ngực ấm áp, môi thì bị một đôi môi như lửa nóng che lại.
Triền miên, chỉ còn lại sự triền miên.
Môi cùng môi đụng chạm, lưỡi cùng lưỡi dây dưa, không rõ biết được lưỡi người nào ở trong miệng của người nào, đụng phải hàm răng là ai, đâu là cánh môi, còn đâu là đầu lưỡi.
Mọi suy nghĩ của Mạc Dao Dao bất thình lình đều biến mất, trong đầu một mảnh trống không, chỉ còn lại đôi môi Vạn Niên Thanh, cùng với lực đạo đang ôm chặt lấy người của cô.
Không tự chủ được giơ tay lên muốn ôm người này, muốn đáp lại nhiệt tình của hắn, tất cả điều ấy đều là tự nguyện, Mạc Dao Dao không có chút giãy giụa nào.
Ai ngờ vì cô quá xúc động, mà lại quên mất tình trạng tay phải của mình, lúc giơ cánh tay lên muốn ôm hắn thì truyền tới đau đớn kịch liệt khiến ngay lập tức Mạc Dao Dao thanh tỉnh trở lại, cô "A" một tiếng. Vạn Niên Thanh nghe thấy tiếng này không hợp lý, vội vàng buông cô ra, ân cần hỏi: "Sao thế?"
"Tay bị thương." Mặt Mạc Dao Dao có chút hồng.
Vạn Niên Thanh không dám chạm vào cánh tay phải của cô, chẳng qua là ở trong hư không làm ra động tác chuẩn bị đỡ lấy nó, chau mày, chỉ chốc lát sau Mạc Dao Dao cảm giác được cánh tay ấm áp, không còn đau đớn như vừa rồi nữa.
"Anh . . ." Cô có chút kinh ngạc.
"Chỉ là một chút pháp thuật đơn giản thôi, nhưng không thể dùng thường xuyên, yêu khí không tốt với thân thể của em, tốt nhất vẫn là tự mình hồi phục."
Vạn Niên Thanh thấy Mạc Dao Dao không đau nữa, ôm hông của cô nói: "Bây giờ, áo của em gần như là bị anh cởi ra hết rồi, việc tiếp theo, hình như là tắm nhỉ?"
Lúc này Mạc Dao Dao đã khôi phục tỉnh táo, vỗ mạnh lên trên ngực của hắn một cái, âm thanh phát ra khá thanh thúy đấy.
"Em đi tắm! Còn anh thì tự mình giải quyết." Mạc Dao Dao xoay người đi vào phòng tắm, không hề nhìn lần nữa về chỗ hoa nở ra của Vạn Niên Thanh đang giống như cái lều nhỏ.
Lập tức Vạn Niên Thanh không có hơi sức, nằm ở ghế sa lon, cắn răng nghiện lợi kêu về phía với phòng tắm : "Mạc Dao Dao, anh không thèm so đo cùng với người tàn tật, anh sẽ chờ đến khi em khỏi hẳn phải."
"Ừ, chờ đến lúc đó xem bản lãnh của anh đã." Mạc Dao Dao cảm thấy rất kỳ quái, đối với những chuyện vừa mới xảy ra, cô không hề cảm thấy hối hận, trong làm thì có chút ngượng ngùng, nhưng sau đó cũng không còn cảm giác xấu hổ gì nữa, chẳng lẽ làm việc này mà lại bình tĩnh như vậy, là bởi vì đối phương là Vạn Niên Thanh?
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, Vạn Niên Thanh nằm ở trên ghế sa lon nhìn lều nhỏ của mình, nhỏ giọng lầm bầm: "Mình nên làm cái gì bây giờ?"