Trong khi Vạn Niên Thanh ở sân bay đón người thì có một vị khách không ngờ
được đến bệnh viện thăm Mạc Dao Dao. Người này là do Tề Hiên dẫn đến,
Mạc Dao Dao thế nào cũng không nghĩ đến việc người đó lại đến thăm cô.
Trong phút chốc cô thậm chí đã cho rằng người đó có phải là thấy cô ngã
không chết nên mới chạy đến bồi thêm một cước nữa hay không.
Lý
Tiêu đứng ở đầu giường Mạc Dao Dao nhìn cô với gương mặt không biểu cảm, ánh mắt bà ta càng làm cho Mạc Dao Dao thêm lo sợ. Cô bây giờ chính là
hàng dễ vỡ, với thể trạng của Lý Tiêu chỉ cần thổi một cái thì cũng có
thể tiêu diệt được cô rồi. Vì không có cách nào xoay đầu nên Mạc Dao Dao chỉ có thể dùng ánh mắt liếc Tề Hiên đang đứng bên cạnh cô, bắn ra tín
hiệu cầu cứu, cũng không biết là tín hiệu cầu cứu xiêu vẹo đó có đến
đúng chỗ hay không.
Tề Hiên vẫn không lên tiếng, Mạc Dao Dao đoán chắc là tín hiệu của cô không đến được rồi, người là do anh ta mang
đến, điều này chứng tỏ là anh ta cũng đấu không lại! Mà nếu như anh ta
có thể đấu lại thì việc gì còn tìm mình làm bia đỡ đạn chứ, so với việc
tìm cứu viện thì cô tự thân vận động có vẻ đáng tin hơn rồi!
Vì
vậy Mạc Dao Dao cố gắng nặn ra một nụ cười thân thiện, nhưng cố gắng hai lần vẫn không được, cái kiểu cười này so với khóc còn khó coi hơn! Với
lại trên mặt vẫn chưa hết sưng nên vừa cười liền đau muốn chết!
Chiến lược khuôn mặt tươi cười chào đón phá sản, Mạc Dao Dao chỉ còn cách cố
gắng dùng giọng điệu thân mật nói: “Chị Lý… Chị muốn làm gì?”
Lúc bình thường thì gọi là Bác Lý, lúc không bình thường thế này thì gọi là Chị Lý, dưới mái hiên nhà người ta, không thể không cúi đầu.
Vừa nghe xong câu hỏi của cô, mặt “Chị Lý” liền co giật: “Cô vẫn nên gọi tôi là Bác Lý đi!”
Tuy lời lẽ không thân thiện nhưng giọng điệu lại nhẹ nhàng, Mạc Dao Dao vừa nghe liền thấy nghi ngờ, hình như hôm nay bà ta không phải đến kiếm
chuyện thì phải!
Lúc này Tề Hiên, cái kẻ vẫn chơi trò im lặng là
vàng nãy giờ mới lên tiếng: “Mẹ tôi đến để cảm ơn cô, lúc đó nếu cô
không túm lấy bà, thì người nằm bệnh viện hiện tại là bà rồi. Hơn nữa
nếu bà là người bị ngã thì nhất định bị thương không nhẹ.”
Câu
nói cuối cùng kia không biết bóng gió gì mà Lý Tiêu vừa nghe xong đã
lườm Tề Hiên, nhưng Tề Hiên lại không nhìn theo ánh mắt bà mà tiếp tục
nói: “Mẹ, không phải mẹ bảo con dắt mẹ đến đây sao? Sao bây giờ không
nói gì hết vậy?”. Lúc này Lý Tiêu cũng chẳng còn tâm trạng mà lườm Tề
Hiên nữa, bà thấy Mạc Dao Dao bị băng bó thành một cục đồ sộ, gương mặt
co rút sau đó bậm môi nói: “Cô cứ yên tâm ở đây, không cần bận tâm đến
tiền thuốc men, tôi sẽ trả. Mà chắc là cô cũng chưa từng ở phòng bệnh
tốt thế này đâu nhỉ? Coi như cô được lợi rồi!”
Mạc Dao Dao vừa
nghe vậy thì rất vui vẻ, hóa ra bạn Lý đến cảm ơn mà còn ngại mặt mũi,
dù sao cũng là thiên địch mà, được như vậy coi như cũng cố gắng lắm rồi. Mà cô cũng thấy yên tâm, Lý Tiêu mặc dù ngang ngược nhưng mà cũng không phải loại người lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà làm khó dễ. Muốn
quyết đấu cũng đợi cô khỏi hẳn cái đã!
“Bác Lý nói vậy sao được,
nếu như mà đem chỗ này thăng cấp thành khách sạn 6 sao, Bác có chịu đến
đây ở không?” Tâm tình vừa thả lỏng là miệng bắt đầu lắm điều, hết cách, cô đã quen nói chuyện như vậy với Lý Tiêu rồi.
Vừa nghe cô nói
vậy, mặt Lý tiêu co giật cả buổi, lông mày dựng lên lại hạ xuống, lặp
lại vài lần như vậy cuối cùng mới bình tĩnh được: “Tôi không thèm so đo
với người bệnh, trong khoảng thời gian này tiền lương cô vẫn được trả
bình thường, toàn bộ dựa theo qui định về giờ làm việc.”
“Cái
đó…Việc này…”. Trong lòng làm công tác cả buổi trời vẫn không treo được
một chữ “cảm ơn” lên miệng được. Mạc Dao Dao thấy bà ấy khó chịu như vậy cảm giác bản thân thật đuối lý, vội nói: “Cảm ơn, không cần khách sáo!
Bác không cần băn khoăn, có lòng là được rồi!”
Nghe cô nói vậy,
sắc mặt Lý Tiêu mới chuyển biến tốt hơn, khôi phục lại khí thế: “Được,
cứ như vậy đi. Nhưng mà chuyện làm ăn tôi không đồng ý chính là không
đồng ý, đây là hai việc khác nhau”.
Nói xong thì xoay người bước đi, đi rất nhanh, không khác chạy là mấy.
Lý Tiêu đi rồi, Mạc Dao Dao lại dùng ánh mắt liếc Tề Hiên, trong lòng thầm nghĩ sao anh ta còn chưa chịu đi? Lát nữa Vạn Niên Thanh và mẹ cô đến
đây, Tề Hiên thấy mẹ cô thì không sao, chứ thấy Vạn Niên Thanh hình như
không được hay cho lắm. Vì vậy cô nói bóng nói gió với Tề Hiên: “Hôm nay anh không có việc gì à? Tôi nhớ gần đây anh rất bận mà!”.
Tề
Hiên kéo cái ghế bên ngồi bên cạnh giường Mạc Dao Dao: “Vốn là hôm nay
định tìm Vạn Niên Thanh thảo luận kế hoạch, nhưng mà buổi sáng anh ta
lại bận việc nên hẹn lại buổi trưa”.
Anh ta ngồi ổn định bên cạnh, biểu hiện rõ ràng là sáng nay không đi đâu.
Mạc Dao Dao thực sự muốn khóc, đừng có đùa như vậy chứ!
Nhưng mà cô còn chưa kịp khóc, cửa đã bị đẩy vào, vào trước là một anh trai
tuổi chừng hơn ba mươi, cao hơm 1m8, bề ngoài tuy không đẹp trai bằng Tề Hiên và Vạn Niên Thanh nhưng cũng có thể khiến nữ sinh say đắm. Chỉ
thấy anh ta hùng hổ bước đến trước giường Mạc Dao Dao, đẩy Tề Hiên đang
ngồi bên cạnh như đẩy cái thùng một cái. “Dao Dao, nói anh biết, đứa nào làm em bị như vậy, anh ra mặt cho em?!”.
Trong phút chốc Mạc Dao Dao đã nghĩ đến chuyện đi chết, là kẻ nào đem con thú hoang này thả ra???
“Ngoài ý muốn thôi!” Mạc Dao Dao kiên nhẫn đáp.
“Ngoài ý muốn???” Mạc Dương Dương lập tức muốn đứng dậy ra ngoài: “Tìm đứa đó ở đâu đây? Anh tìm nó nói chuyện phải trái, ít nhất cũng phải đền tiền
thuốc men với lại phí tổn thất tinh thần chứ!”
Mạc Dao Dao tuyệt
vọng nhắm mắt lại. Được rồi, anh cô hôm nay là bình thường, biết đòi bồi thường chứ không phải đem người khác bẻ tay bẻ chân.
Tất nhiên, cũng nhờ sự giáo huấn của Mẹ Mạc trước đó!
Cái thùng Tề Hiên từ trên ghế đứng lên, mặt không đổi sắc, cứ như việc vừa rồi chưa hề xay ra.
Lúc này từ phía sau có một cánh tay vỗ vào đầu Mạc Dương Dương một cái:
“Nói cái gì vậy, đi ra ngoài anh đừng nói anh là con tôi, ngay cả ngoài ý muốn là cái gì mà cũng không hiểu nữa!”
Mạc Dương Dương rụt cổ
lại, lập tức không ồn ào nữa. Sau khi Mẹ Mạc dùng khí thế mãnh liệt dạy
dỗ Mạc Dương Dương xong, vừa thấy Mạc Dao Dao trên giường, nước mắt lạch cà lạch cạch rơi xuống: “Dao Dao…con… Sao mà cứ làm cho mẹ lo lắng vậy! Ở một mình có bao lâu đâu mà biến thành thế này? Vậy…không có di chứng
gì chứ con…?”
Khóc thê thảm như vậy làm cho người khác vừa thấy
đã xót xa, dường như vị Thái hậu vừa nãy tát cái tên cao lớn thô kệch
lắm chuyện Mạc Dương Dương mà anh ta lại không dám ho he tiếng nào mà ta nhìn thấy dường như chỉ là ảo giác mà thôi.
Lúc này từ phía sau
Mẹ Mạc xuất hiện thêm một anh trai hào hoa phong nhã nói năng lễ phép vỗ nhẹ vào vai bà an ủi: “Mẹ, không cần lo lắng, bác sĩ nói Dao Dao chỉ là bị ngoại thương, tĩnh dưỡng một hai tháng thì ổn thôi, một chút di
chững cũng không còn”. Mẹ Mạc nghe anh trai đó an ủi xong, tiếng khóc
nhỏ lại: “Tiểu Thanh hả, cũng may còn có con, nếu không chỉ có Dương
Dương với Dao Dao, mẹ cũng không biết phải làm thế nào nữa!”
Xem
thái độ của Mẹ Mạc dường như đã quen với cách gọi như vậy rồi, không
biết là trên đường đi đã xảy ra việc gì nữa. Quan hệ mẹ con thành lập
trong nháy mắt, mà hai người Mạc Dao Dao và Mạc Dương Dương có vùng lên
cũng chưa hẳn có thể lay chuyển được quan hệ mẫu tử này.
Mạc Dao
Dao bị thanh âm “Mẹ” như sét đánh làm cho ngoài chín trong sống, đầu óc
hoàn toàn không thể phản ứng được gì. Cô không phản ứng thì cũng có
người thay cô phản ứng, Tề Hiên cả buổi trời không ai để ý lên tiếng:
“Mạc Dao Dao, không giới thiệu một chút đi?!”
Mạc Dao Dao nghiêm mặt trả lời: “Mẹ tôi, anh tôi”. Sau đó nhìn Mẹ Mạc cùng Mạc Dương Dương giới thiệu: “Ông chủ của con”.
Cô vừa nói xong, Mẹ Mạc và Mạc Dương Dương chưa kịp phản ứng gì, Tề Hiên
lại hỏi: “Cô có hai anh trai, trong đó có một người họ Vạn?”
Mạc
Dao Dao nháy mắt hai cái, ném một ánh nhìn biểu thị “ Anh chờ đó!” với
Vạn Niên Thanh. Sau đó nhắm mắt, duỗi thẳng hai chân, phát ra tiếng thở
khò khè. Ngoài giả chết, cô có thể làm gì nữa đây?