Nữ Vương Dẫm Đạp Anh Đi

Chương 22: Tra hỏi




Mạc Dao Dao nằm ở cửa nửa buổi lắng nghe cũng không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì, chẳng qua là nhìn thấy Vạn Niên Thanh bày ra một bộ dạng buôn bán tinh anh, chút nào đều không nhìn ra thật ra anh mởi chỉ là một tay mơ mới làm tìm được công việc một tháng.

Ước chừng nói chuyện khoảng một giờ, cũng không rõ ràng bàn được kết quả gì, chỉ thấy Vạn Niên Thanh đứng dậy muốn đi. Mạc Dao Dao vội vàng ngồi trở lại chỗ ngồi, làm bộ soạn thảo một thông báo. Mấy người nói chuyện một hồi ở tại cửa ra vào, Tề Hiên bày tỏ anh sẽ xem xét suy tính, mà Vạn Niên Thanh lại là một bộ dạng nhà công nghiệp, nói mong đợi chúng ta có cơ hội hợp tác.

Sau khi khách sáo một lúc, nhân viên tiếp tân tiễn bọn họ ra cửa, Tề Hiên cùng trợ lý Nhị Hào Lâm Giang trở về phòng làm việc, lúc Tề Hiên đi ngang qua bàn làm việc của Mạc Dao Dao liếc cô một cái, bỏ lại một câu: “Gần đây làm không tệ.”

Điều này bày tỏ công việc gần đây của Tề Hiên rất thuận lợi, cũng khẳng định chức năng chức năng làm bia đỡ đạn của Mạc Dao Dao, hơn nữa mọi người đều biết, bình thường những lời này của Tề Hiên đại biểu con số tiền thưởng cuối năm. Nhưng hiện tại Mạc Dao Dao không tâm tư nghiên cứu mình có thể kiếm bao nhiêu tiền, cô chỉ là đang suy nghĩ tại sao Vạn Niên Thanh lại muốn tới tìm Tề Hiên.

Phải biết tác phong làm việc ở nơi này của Tề Hiên, tìm đến anh ta chứng tỏ Vạn Niên Thanh đang suy nghĩ biện pháp tìm nhà đầu tư, nhưng cô không cho là với thực lực đã bình ổn của công ty dược Bình An muốn khai phá hạng mục mới còn cần nhà đầu tư ngoại giới.

Suy nghĩ hồi lâu không hiểu, nghiêng tai nghe lén đối thoại giữa Tề Hiên cùng Lâm Giang cũng không nghe quá rõ ràng, Mạc Dao Dao quyết định tối nay về nhà tra hỏi Vạn Niên Thanh. Nhìn bộ dạng kia hôm nay của anh, thật là muốn dùng một cái tát khiến cho gương mặt đó hắn hôm nay bộ kia mắt nhìn thẳng bộ dáng, thật muốn một cái tát đem hắn gương mặt đó cho biến dạng. Không được, cuộc sống tốt đẹp như thế, cô không thể bạo lực như thế.

-

Hôm nay cũng không có công việc gì, nhưng đối với Mạc Dao Dao mà nói thời gian hôm nay trôi qua còn chậm hơn so với bốn tháng. Bởi vì Vạn Niên Thanh vừa đi ba tên đậu phụ liền bắt đầu đi họp, việc này chứng minh Tề Hiên rất coi trọng kế hoạch Vạn Niên Thanh mang tới lần này, ba đậu phụ đang thương lượng làm sao để ăn được zoombie này đây. Bọn họ loay hoay đến buổi trưa ăn cơm cũng gọi đồ ăn mua ngoài, ba người bọn họ bận rộn khiến Mạc Dao Dao có cảm giác thật sâu mình thật là một sâu gạo, ngay cả cú điện thoại mua đồ ăn ngoài kia đều không phải là cô gọi.

Khó khăn nhịn đến hết giờ, Mạc Dao Dao hỏa tốc chạy về nhà, chờ Vạn Niên Thanh về nhà chất vấn anh.

Đợi đến nửa đêm hơn mười hai giờ Vạn Niên Thanh mới trở về, Mạc Dao Dao cũng chờ tới mức có ý muốn được giết người.

Vừa mở cửa chạm mặt đã bay tới một ôm gối, Vạn Niên Thanh đưa tay bắt được, nhìn thấy Mạc Dao Dao mặt tức giận ngồi ở trên ghế sa lon hỏi: “Vì sao giờ trở về?”

Trong lòng Vạn Niên Thanh hồi hộp, bên ngoài vẫn còn cực kỳ thành thật nói: “Sửa đổi kế hoạch đến bây giờ, mấy ngày nay bận, có lẽ ngày mai còn phải làm thêm giờ.”

Nói xong còn cố ý ngáp một cái, tỏ vẻ anh mệt quá anh cần nghỉ ngơi.

Mạc Dao Dao không mắc lừa bộ dạng này của anh, cô biết Vạn Niên Thanh chính là một tuần lễ không ăn không ngủ thậm chí không hô hấp đều được, chỉ cần có ánh mặt trời và nước, cái gì anh cũng không sợ.

Đem đệm ghế dựa sa lon vứt trên mặt đất, Mạc Dao Dao ngồi ở trên ghế sa lon, chỉ vào đệm nói với Vạn Niên Thanh: “Ngồi xuống!”

Vạn Niên Thanh chỉ xuống bộ đồ tây trên người mình: “Không đổi sao? Như vậy sẽ tạo ra nếp nhăn.”

Mạc Dao Dao vung tay lên: “Đúng, đi thay quần áo trước rồi ngồi.”

Không lâu sau Vạn Niên Thanh mặc bộ quần cụt màu xanh biếc tiêu chuẩn ở nhà kia đi ra, Mạc Dao Dao nhìn anh khẽ thuận mắt một chút. Như vậy mới đúng chứ, đây mới là Vạn Niên Thanh nha, cái kẻ làm ăn tinh anh giày Tây kia thật không thích hợp anh ta, anh ta vẫn tương đối thích hợp mặc quần áo màu xanh biếc.

Thấy anh vô cùng nghe lời ngồi ở trên đệm, Mạc Dao Dao mở miệng: “Khai ra, đầu đuôi nguồn gốc đều thú nhận, tôi không cần hỏi kỹ từng cái một chứ?”

Vạn Niên Thanh dứt khoát gật đầu: “Ừ.”

“Anh đi tới chỗ Tề Hiên đương nhiên chỉ vì hợp tác, tìm nhà đầu tư. Anh ta là nhà đầu tư mạo hiểm, không phải vừa vặn có thể làm đối tác hợp tác, ai bảo anh thiếu tiền.”

Mạc Dao Dao nghe ra trọng điểm trong lời nói là ”Anh” thiếu tiền, mà không phải Bình An thiếu tiền, Mặc Ngôn thiếu tiền, liền cố ý nói: “Tôi không cho rằng Bình An cần phải hợp tác cùng Phong thị.”

Vạn Niên Thanh gật đầu: “Không phải hạng mục của Bình An, là hạng mục của anh, anh muốn làm một chuỗi sản phẩm dưỡng sinh, mượn danh tiếng của Bình An sản xuất ra ngoài, nhưng Mặc Ngôn không cho anh vay tiền, cho nên anh chỉ có thể đi tìm nhà đầu tư thôi.”

Thì ra ngay từ đầu Vạn Niên Thanh dính lấy Mặc Ngôn chính là vì ý tưởng này, ý nghĩa của Vạn Niên Thanh chính là”Khỏe mạnh, trường thọ” , không có người nào có thể hiểu được sự ý nghĩ của trường thọ so với anh rồi. Anh am hiểu dưỡng sinh chi đạo, vốn chính là muốn lợi dụng cái này ở trong xã hội dựng chắc gót chân. Vừa vặn có Mặc Ngôn làm thuốc đông y, hơn nữa trừ sản xuất thuốc còn đang phát triển loại sản phẩm dưỡng sinh, cho nên dính vào Mặc Ngôn mượn danh tiếng công ty dược Bình An là tốt nhất cũng là phương pháp nhanh nhất.

Mạc Dao Dao nhìn Vạn Niên Thanh đang ngửa đầu chờ khích lệ nói: “Mặc Ngôn thật là không dễ dàng, cứ như vậy bị anh làm cho đen đủi hơn rồi.”

Đối với Mặc Ngôn, Mạc Dao Dao là cảm động lây, so với bất luận kẻ nào cô hiểu được sự bất đắc dĩ bị Vạn Niên Thanh bám lấy. Người này. . . . . . Sai lầm rồi, là hoa này giống như kẹo cao su, dính vào trên người gỡ không ra, dùng sức chà xát cũng chà xát không hết.

Ai ngờ Vạn Niên Thanh lại nói: “Mặc Ngôn? Sao anh có thể khiến anh ta đen đủi, anh ta khiến anh đen đủi thì có.”

“Anh mượn danh tiếng người ta khổ sở dốc sức tạo ra còn không nói là khiến anh ta đen đủi? Anh ta gây dựng sự nghiệp không dễ dàng, có anh ta anh rút ngắn được bao nhiêu đường.” Mạc Dao Dao đã xác định chuỗi sản phẩm dưỡng sinh của Vạn Niên Thanh nhất định sẽ nổi tiếng, có danh tiếng của Bình An với bản lĩnh của Vạn Niên Thanh, sao lại không bán được nhiều?

Vạn Niên Thanh lắc đầu một cái: “Dao Dao em hiểu nhầm rồi, Mặc Ngôn cũng không phải cái tốt lành gì đâu rồi, chớ nhìn anh ta bình thường giữ yên lặng, thật ra thì chó không sủa mới cắn người đấy. Em xem lần này, anh xuất lực, Tề Hiên bỏ tiền, Mặc Ngôn đưa ra một tấm bảng, một việc không mất chút phí nào. Kết quả đến lúc đó nếu bán được thì tốt, anh ta đi theo chúng ta chia tiền, nếu bán được không tốt, anh lãng phí thời gian tinh lực, Tề Hiên mất tiền, Mặc Ngôn thì sao? Một chút tổn thất cũng không có, dù thế nào đi nữa nghề chính của anh ta cũng không phải làm cái này, chỉ là một lần nếm thử thất bại mà thôi, còn không phải là chính anh ta nếm, anh giúp anh ta nếm .”

Mạc Dao Dao nghĩ cũng phải, Mặc Ngôn có thể đem Bình An tạo ra qui mô ngày hôm nay tâm nhãn tuyệt đối là đủ dùng, đoán chừng anh chịu để cho Vạn Niên Thanh kề cận mình cũng là xuất phát từ tâm lý này. Dù sao dưỡng sinh không phải chuyên môn của anh ta, không bằng giao cho Vạn Niên Thanh giày vò, anh ta ngồi thu tiền là tốt rồi.

“Dao Dao, em không biết Mặc Ngôn đen tối thế nào đâu! Mấy đồng tiền vốn thuốc, để trong bình 100 viên bán năm đồng cũng kiếm đủ. Anh ta để trong bao bì, một hộp 20 viên bán 10 đồng, như vậy kiếm được bao nhiêu chứ!”

Mạc Dao Dao cảm thấy nét mặt Vạn Niên Thanh bây giờ chính là bị Chu Bạch bị Hoàng Thế Nhân bóc lột, dù sao cả hai đều không phải là vật gì tốt. Đầu năm nay thuốc men chính là kiếm tiền, đổi lại bao bì chi phí vốn không thay đổi, giá tiền lại tăng lên, chiêu này cũng không phải là chỉ có một người Mặc Ngôn đang dùng, toàn thế giới đều thông dụng! Loại thuốc bình thường (Cephalosporins) chế biến ở nước ngoài, đóng lên một đống tên chữ tiếng anh, sau đó giá trị gốc từ mấy đồng biến thành mười mấy mấy trăm.

Cô còn nhớ rõ có một lần bị cảm mạo đi bệnh viện, bác sỹ hỏi một bà cụ ở trước mặt cô dùng thuốc tốt hay thuốc bình thường, thuốc tốt hiệu quả tốt, tốc độ trị liệu nhanh. Con bà cụ có lẽ rất có tiền, trực tiếp nói chúng tôi dùng loại tốt nhất. Kết quả thử mẫu đã mất mấy trăm, cuối cùng cũng không biết tốn bao nhiêu tiền. Lúc ấy cô len lén liếc mắt một nhìn cái hộp thuốc, phía trên một đống chữ tiếng Anh quá phức tạp quá chuyên nghiệp nhìn không hiểu, ngược lại câu hỏi của vị y tá kia lại khiến cho cô hiểu đây là cái loại thuốc gì, lúc ấy y tá vừa thử mẫu cho bà cụ vừa hỏi: “Có tiền sử dị ứng penicilin không?”

Thì ra đó chính là penicilin chỉ đáng mấy đồng tiền.

Mặc Ngôn là chắc chắn sẽ không thua thiệt, chính là Vạn Niên Thanh bên này không biết tiến hành thế nào, Mạc Dao Dao rất quan tâm hỏi anh: “Hôm nay các anh đàm phán như thế nào?”

Vạn Niên Thanh khẽ cau mày: “Tề Hiên đó giọt nước không lọt, một câu thực cũng không nói ra, chờ anh mở miệng để nâng cao điều kiện. Nhưng mà bây giờ anh đã cho tên khốn Mặc Ngôn kia 15% cổ phần, cho Tề Hiên nhiều hơn nữa, anh ở bên này sợ rằng không chịu nổi, về sau cũng không tiện phát triển.”

Mạc Dao Dao suy nghĩ một chút nói: “Tôi không biết Tề Hiên có tâm tư gì, nhưng nhất định anh ta rất coi trọng lần hợp tác này. Bởi vì Lý Tiêu mới đi ngày hôm qua, hôm nay đã hẹn gặp anh, nhất định là không muốn bị bà ấy gây chuyện xấu mới làm như thế. Tôi biết anh ta, lúc anh muốn cầu cạnh anh ta, cho tới bây giờ tiểu tử này cũng không đưa ra thông tin chính xác nào, đoán chừng còn đang chờ anh đi xuống giới hạn thấp nhất, thiết kế một đống bẫy chờ anh rơi vào. Hôm nay ba tên đậu phụ bọn họ thương lượng một ngày, lúc tôi đi vẫn còn chưa tan họp, anh nên cẩn thận một chút, đến lúc đó chớ làm không công, tất cả đều làm cho người ta.”

Vạn Niên Thanh cười ha ha, đi phía trước cọ cọ hai cái, nắm lấy tay Mạc Dao Dao đặt lên trên mặt cọ, vừa cọ vừa nói: “Vẫn là Dao Dao tốt, lần này trong lòng anh nắm chắc rồi. Tề Hiên chắc chắn sẽ không bỏ qua hạng mục của anh, chẳng qua là anh ta chê điều kiện của anh đưa ra thấp, không muốn cứ ký như vậy.”

Mạc Dao Dao không có chú ý tới Vạn Niên Thanh không ngừng hướng bên cạnh mình cọ, hoặc giả cô chú ý tới, chẳng qua là gần đây đã thành thói quen, lười phản ứng lại anh. Cô cúi đầu suy tư một lát mới nói: “Nếu không anh đi tìm thêm mấy chỗ khác, một là xem ý nghĩ của tất cả các công ty, hai là để cho Tề Hiên thấy hạng mục này rất có thể bị người khác cướp đi, đến lúc đó anh ta sẽ một lòng muốn ký gấp. Nếu vẫn không được, đến thời khắc mấu chốt anh nói với tôi một tiếng, tôi sẽ thả Lý Tiêu ra ngoài, đến lúc đó anh ta sợ có chuyện xấu, không chừng cũng sẽ sốt ruột đồng ý.”

Vạn Niên Thanh lắc đầu một cái: “Khẳng định là cần phải đi tìm mấy chỗ khác, nhưng mà không thể để cho Dao Dao mạo hiểm. Nguyên nhân em đến làm việc ở công ty Tề Hiên cính là Lý Tiêu, ngộ nhỡ vì vậy làm hỏng chuyện của anh ta, không biết anh ta đối phó với em như thế nào. Anh không thể khiến cho Dao Dao mạo hiểm.”

Đang lúc nói chuyện đã cọ đến bên đùi Mạc Dao Dao, một bộ đáng giả đáng yêu cọ a cọ, chỉ còn kém chưa cọ đến giữa hai chân.

Mạc Dao Dao vô cùng thuần thục nhấc chân đạp anh qua một bên: “Ít mượn cơ hội ăn bớt, anh còn có ý tưởng gì?”

“Phương pháp hợp tác lý tưởng nhất trước mắt chính là chỗ Tề Hiên, dù sao bọn họ tương đối chuyên nghiệp, lại có thực lực, tìm mấy chỗ khác chẳng qua là để cho bọn họ có cảm giác nguy cơ. Hiện tại chủ yếu chính là để cho bọn họ ý thức được nhất định phải để anh ký, nếu không chính là mất đi một khối tiền lớn.” Vạn Niên Thanh một bên vừa bị đạp rên hừ hừ, một bên vẫn không quên phân tích hiện trạng cho Mạc Dao Dao.

“Cái này sao. . . . . . Tôi nghĩ đại khái tôi có thể giúp một tay.”

Mạc Dao Dao suy nghĩ sâu xa rồi nói. Cô hoàn toàn không có ý thức được, cô đã đem chuyện của Vạn Niên Thanh trở thành chuyện của mình. Thật ra thì hoa yêu này muốn gây dựng sự nghiệp một chút quan hệ với cô cũng không có, một xu cổ phần ở bên trong cô cũng không có, đáng giá vì giúp anh mà đắc tội ông chủ của mình bây giờ sao.

Ý thức được điểm ấy Vạn Niên Thanh nằm trên mặt đất vui mừng, thuận tiện vụng trộm sờ mấy cái Mạc Dao Dao không lưu tình chút nào đạp xuống dưới chân.