Còn không kịp để Huyên Úc nói thêm lời nào cô đã mỉm cười quỷ dị, nhẹ nhàng động thân rời đi. Nhìn theo thân ảnh mảnh khảnh có chút gầy yếu của cô, Huyên Úc không khỏi đau lòng.
Chợt Huyên Úc nhớ đến tên nam nhân cực phẩm vừa giúp cô giải dược, hình như hắn còn ở trên lầu, vẫn chưa rời đi! Nhắc đến hắn cô lại cảm thấy vô cùng nghi hoặc.
Dựa theo những gì cô quan sát được, có thể khẳng định thân thủ của hắn không hề tầm thường, chẳng hạn như lúc hắn đánh gãy vòng vây của bọn thuộc hạ, mặc kệ bọn chúng có bao nhiêu đông đảo vẫn điềm nhiên mà xử trí!
Không hiểu vì sao cô lại lóe ra một đạo quang trên đầu, ngẫm nghĩ một chút, có lẽ hắn có thể lần nữa giúp đỡ chủ nhân Mị Ảnh đi!
Vừa nghĩ liền hành động, Huyên Úc không hề chần chừ thêm một giây phút nào, cô tức tốc mở cửa phòng chạy thẳng lên lầu tìm kiếm. Qủa nhiên Mộ Dung Thiên Hàn vẫn còn ngồi trên mặt đất, tuy nhiên quần áo đã mặc vào khá chỉnh tề.
Cô thoáng nhìn hắn, sắc mặt âm trầm thống khổ, hai dòng lệ trên gò má tuấn mỹ còn chưa khô, nhìn qua đặc biệt chói mắt! Ô, lạnh lùng như hắn cũng có thể khóc sao ? Là quá ủy khuất ?
“Nè, mất đi tấm thân trong trắng liền ngồi khóc như vậy sao ?” Huyên Úc do dự không biết có nên tiến lên phía trước hay không, nhìn hắn có vẻ không tốt cho lắm, lỡ như hắn giận quá quay qua giết chết cô cũng nên! Nhưng cái miệng vẫn luôn thẳng thừng như vậy, nghĩ gì liền nói ra cái đó!
Ngược lại dự tính của cô, hắn không hề giận dữ gầm lên, chỉ thản nhiên liếc cô một cái rồi trầm mặt, môi không chút mấp máy.
Cô khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, dường như phát giác khí chất lạnh lẽo của hắn không hề thua kém gì chủ nhân của cô, giống như sinh ra đã định là một cặp của nhau!
Vỗ trán một cái, cô nhăn mày không ngừng mắng bản thân nhiều chuyện mà quên mất chuyện quan trọng trước mắt, e dè mở miệng lần nữa “Anh không sao chứ ? Có thể giúp chủ nhân của tôi thêm một lần nữa không ?”
Lần này Mộ Dung Thiên Hàn không còn ngồi bất động nữa, vừa nghe Huyên Úc nói xong liền ngẩng đầu nhìn cô, chân nhanh chóng bước tới chế trụ bả vai của cô, trừng mắt rít lên “Cô nói cái gì ? Cô ấy đang gặp nguy hiểm ?”
Huyên Úc khiếp đảm trước hành động đột ngột của hắn, không dám nhìn thẳng vào phượng mâu hằng lên tia máu kia.
“Phải, cô ấy muốn đột nhập vào bang của Boss!”
Mộ Dung Thiên Hàn chấn kinh không thôi, trong giới Hắc đạo ai lại không biết tên tuổi cùng uy lực kinh người của Boss, nghe nói lão ta là một con cáo già thành tinh, hoạt động buôn bán thuốc phiện đã lâu lại an toàn qua mắt bọn cảnh sát, hơn thế, thế lực của ông ta mạnh hơn gấp trăm lần Mị Ảnh bang của cô.
Mà thân thể của cô vừa trải qua kích tình vì xuân dược, khó tránh khỏi mềm yếu kiệt sức, bất lợi lại càng bất lợi hơn!
Mộ Dung Thiên Hàn không dám tưởng tượng hậu quả của cô khi bị Boss bắt lại, hắn siết chặt nắm đấm, bỏ mặc Huyên Úc đã bị hắn dọa cho hoa dung thất sắc, hướng theo cửa sổ phòng của cô mà vụt mất dạng.
Đêm nay bầu trời đặc biệt tối đen, đưa tay cũng không thấy năm ngón tay, ở giữa sườn núi hoang tàn, vắng vẻ có một tòa biệt thự tráng lệ được canh phòng nghiêm ngặt.
Trong và ngoài biệt thự được thắp đèn sáng rực, khiến cho các địa phương xung quanh biệt thự sáng rõ như ban ngày. Các thủ hạ vận hắc y đeo tai nghe công nghệ cao đứng ở bên ngoài biệt thự, bọn chúng đi canh gác qua lại, mắt lạnh sắc bén cùng quan sát động tĩnh của bốn phía.
Lúc này, Trình Hạo ngồi trong đại sảnh nhàn nhã uống từng ngụm rượu đỏ tươi, mắt hắn dõi theo từng chiếc tivi được kết nối với camera theo dõi độ nét cao trên vách tường, quan sát từng chuyển biến bên ngoài.
Hàn Tử Du không bởi vì vậy mà chùn bước, cô vẫn tự tin di chuyển từng bước chân nhanh nhẹn mà êm ái. Cô mất hơn mười phút để đánh giá xung quanh, cuối cùng lại phát hiện có một góc khuất của biệt thự không ai canh giữ, không nghĩ ngợi vì sao lại như vậy, cô nhảy lên cây đại thụ bên cạnh, bằng chiếc kính thiên văn hồng ngoại nhỏ bé tiên tiến nhất, quan sát toàn cảnh bên trong mấy lần.
Cô nhẹ nhàng nhảy xuống đất, thân thể linh động áp sát vào vách tường, nhanh chóng di chuyển đến vị trí tốt đã được vạch ra từ trước. Khi đến đích cô chờ năm giây, sau đó không chút do dự ấn vào chiếc vòng trên cổ tay phải, một sợi dây thép cường lực mỏng như sợi tóc trong nháy mắt bắn ra, bám chặt lên bờ tường cách chiếc cửa sổ tầng hai đang hé mở khoảng 10cm. Cô dựa vào sợi dây cường lực đu lên, sau đó bắt đầu trèo.
Lúc gần leo lên đến cửa sổ, cô dùng sức tì mạnh hai mũi chân vào bờ tường, nhào một vòng 360 độ, bật lên cao, tiến vào biệt thự một cách thuận lợi.
Cô rảo bước đi từng nơi ít người canh giữ nhất, lại không tìm thấy dấu vết của Hàn thị ở đâu, cô bắt đầu lo lắng, sợ rằng bà ta đã bị giết mất rồi.
Đột nhập được một lúc khá lâu cô mới bình tĩnh ngẫm nghĩ, lực lượng thuộc hạ canh gác nhiều đến như vậy mà lại có chỗ không có một bóng người như thế này ?! Giống như --
Giống như tạo điều kiện cho cô thuận lợi đột nhập!
Chết tiệt, giờ phút này cô mới nghĩ ra, e là đã chậm trễ mất rồi! Cô vừa nghĩ xong, trên trần nhà liền xuất hiện một tấm lưới bạc đánh úp xuống thành công bắt lấy cô.
Cô vùng vẫy cố thoát nhưng kì lạ tấm lưới dường như có cấu tạo thiết kế vô cùng phức tạp, khiến cô không tài nào thoát ra.
“Hàn Tử Du, có dịp gặp qua.” Bên tai cô vang lên tiếng cười trầm thấp của một người đàn ông, thanh âm của ông ta vừa lạnh nhạt lại vừa kích động.
Đột nhiên trước mắt cô tối sầm lại, không còn ý thức được nữa, trước khi ngất cô thầm mắng trong lòng, con mẹ nó!