Phương Y Ái biết rằng, một khi cô thả lỏng Lâm Từ Quỳ thì sẽ nhận được kết quả tệ hại, sức đầu mẻ trán là bình thường.
Ngày thứ hai cô trông mong, nghĩ không bao giờ đến, thì cuối cùng sắp đến rồi, toàn bộ nơron thần kinh và cơ thể hưng phấn đến mức cả đêm không ngủ được, mong muốn đợi Lâm Tử Quỳ trở về, cùng nhau làm tổ trên giường, cùng nhau nói mấy chuyện tình cảm vợ chồng, ai ngờ đợi đến đợi lui, chờ qua chờ lại cũng không thấy trở về, mãi cho đến 5 giờ sáng, trong lòng nữ vương bệ hạ vang lên hồi chuông cảnh báo.
Chẳng lẽ là đào hôn , có khi nào hôm qua cha mẹ bức cô ấy phải có con, làm cho cô ấy bỏ của chạy lấy người. Nhưng mà biểu hiện trong hai ngày trước của Lâm Tử Quỳ cũng không có cái gì kỳ lạ, tỉ mỉ phân tích một lúc, cô liền phủ nhận suy đoán này của mình, dù sao lá gan của Lâm Tử Quỳ to cỡ nào, Phương Y Ái biết rất rõ ràng. Chỉ còn lại một kết quả, là đêm qua quậy tưng bừng! Cũng có thể lắm chứ, Lâm Tử Quỳ cũng chỉ mới 24 tuổi, không chơi những trò phù hợp lứa tuổi thì còn trò nào nữa, hơn nữa tính cách ôn hòa, quan hệ cũng tốt, so với Phương Y Ái thì có nhiều đồng bọn ham chơi hơn.
Nghĩ vậy, Phương Y Ái nhanh chóng móc điện thoại ra gọi cho nhà văn Lâm, nhưng làm thế nào cũng không ai bắt điện thoại, dù đã gọi lại rất nhiều cuộc. Như vậy sao được chứ, vội vàng ngồi dậy, mở đèn đầu giường, gọi điện thoại cho bảo vệ: "Alô, tiểu Thành dẫn theo những người khác, lập tức đi tìm Lâm Tử Quỳ, đúng, ngay bây giờ, bắt đầu từ những quán bar lớn, cho đến các câu lạc bộ đêm."
Cúp điện thoại, Phương Y Ái không còn lòng dạ nào tiếp tục làm tổ trên giường, xuống giường đi vào WC dùng nước lạnh rửa mặt, trong lòng giận đến nghiến răng nghiến lợi, Lâm Tử Quỳ, nếu Quỳ dám bỏ lỡ chuyến bay ngày hôm nay của chúng ta, xem em có lột da Quỳ ra không thì biết.
Trở lại phía bên nhà văn Lâm. Tối hôm qua tính toán, không thể để nữ vương bệ hạ phá hư tiệc độc thân trước hôn nhân của cô, quyết định rất rõ ràng không tổ chức ở bar của mình, như vậy trực tiếp tăng thêm độ khó tìm được người cho Phương nữ vương. Nhìn vào trận địa bên này gồm có những người nào, không sai, minh tinh điện ảnh, người mẫu, toàn những người đang nổi, hạng A hạng B đều có, vào lúc này cả đám trai lẫn gái đều có chung một tư thế —— say rượu.
So sánh một chút, tư thế của nhà văn Lâm lịch sự hơn chút, nằm cả người trên ghế sofa, một tay thòng xuống đất, tóc tai rối lọan, miệng hơi hé mở. Kèm theo một ít nước dãi chảy xuống đất.
Lâm Tử Quỳ có rất nhiều bạn bè, nhưng toàn là ăn chơi trác tán, hầu như ai Phương Y Ái cũng biết, nhưng dù sao cô cũng là tổng giám đốc của một tập đoàn, một trong các chi nhánh lại là công ty giải trí, người nghệ sĩ nào gặp cô cũng phải nịnh hót vài câu! Nhưng mà xuất phát từ lo lắng cho thân phận của Lâm Tử Quỳ, nên cũng không dám tra hỏi, còn không phải sợ một đồn mười, mười đồn trăm nữa sao, nếu như để truyền thông biết nửa đêm cô tìm Lâm đại tác gia, không biết lại moi ra những tin lá cải nào nữa? Như vậy chẳng phải là làm cho mọi việc càng khó thêm sao.
"Rầm ······ úi da, trời ơi!"
Đảm bảo sàn nhà không thể nào thoải mái bằng sofa, Lâm Tử Quỳ cho rằng mình đang nằm trên chiếc giường rộng lớn, muốn trở mình như thế nào thì trở mình như thế đó, căn bản không chú ý rằng cô đang ở đâu, nên dễ dàng cho da thịt tiếp xúc thân mật với nền nhà lạnh lẽo, cố gắng mở hai con mắt ngái ngủ, hai tay chống sofa, như con sâu mập mạp lười biếng, từ từ chậm rãi bò lên sofa một lần nữa, nhưng lúc này thì đã ngồi dậy. Cảm giác mọi việc trước mắt không rõ ràng, đầu nhức kinh khủng, phả lấy tay xoa xoa đỉnh đầu, để lấy lại một chút tỉnh táo.
"Khoan đã, bây giờ là mấy giờ rồi?" Trong lòng lóe lên một dự cảm không tốt, cảm thấy hoảng loạn, bắt đầu tìm điện thoại di động, nhưng trời không phụ người có lòng, rốt cuộc ở dưới ghế sofa tìm được chiếc điện thoại bị Phương Y Ái gọi tanh bành.
Mở màn hình, thấy có hơn 30 cuộc gọi nhỡ, toàn bộ đều là do nữ vương bệ hạ gọi đến, nhất thời Lâm Tử Quỳ cảm thấy cả người đều không khỏe. Miệng nói năng lảm nhảm: "tiêu tiêu tiêu tiêu tiêu tiêu tiêu tiêu đời rồi, mẹ tôi ơi!"
Cúi đầu nhìn thời gian: "A a a a a a a a a, trời đất ơi, 20 phút nữa 9h, a a a a a."
Không nói hai lời, cầm lấy chiếc áo khoác bị ném trên ghế sofa, rồi chạy hối hả ra ngoài, bây giờ cô thầm nghĩ cuộc sống hôn nhân sau này không yên ả rồi.
Lao ra khỏi ánh đèn mờ ảo của quán bar, ánh nắng chói chang buổi sáng làm cho Lâm Tử Quỳ phải nheo nheo mắt, gọi một chiếc taxi chạy đến sân bay, vội vàng gọi điện cho nữ vương bệ hạ.
Đang ngồi trong đại sảnh của sân bay, chiếc điện thoại được nắm chặt trong tay mà run rẩy, bởi vì bản thân đang phẫn nộ đến mức không kiểm soát được tâm lý, bởi vậy có thể thấy được Phương nữ vương của chúng ta nóng giận cỡ nào, cảm nhận được chiếc di động đang rung, cầm lên liền nhìn, trên màn hình nhấp nháy hiện lên hai chữ "chồng yêu", hai chữ này được Phương Y Ái sửa vào hôm Lâm Tử Quỳ cầu hôn cô, hai chữ này căn bản là tràn ngập ngọt ngào, nhưng đặt trong bối cảnh hiện tại có vẻ khập khiễng.
Không chút do dự bắt điện thoại, giọng nói trầm thấp, nhưng trong lời nói chứng tỏ đang cố gắng kiềm chế cơn giận : "Lâm Tử Quỳ, Quỳ có biết hôm nay phải làm gì không! ! !"
Hoàn toàn có thể tưởng tượng được phản ứng của nữ vương, tuy là cách khá xa, nhưng Lâm Tử Quỳ nghe như tiếng sấm vang bên tai, , sợ hãi rút cái cổ xuống: "Tiểu Ái, tiểu Ái, đừng giận a, tôi, tôi đang trên đường ra sân bay, lập tức tới liền, đừng có gấp a! !"
"Ha ha ha······" giọng cười tức giận, "vậy xin hỏi nhà văn Lâm, Quỳ ngồi hỏa tiễn hay sao mà có thể lên máy bay trong 15 phút, Quỳ là chủ tịch nước hay tổng thống Mỹ a, mà cả chuyến bay chờ một mình Quỳ hả?"
"Tiểu Ái, nghìn vạn lần nghìn vạn lần đừng nóng giận a, tôi ······ "
"Lâm Tử Quỳ, em nói cho Quỳ biết, nếu như em không lên được chuyến bay này, Quỳ đi chết đi là vừa!"
Nói xong, nữ vương bệ hạ vô cùng tức giận đồng thời không một chút lưu luyến cúp điện thoại, hôm nay cô tuyệt đối không để cho người nào đó sống yên thân.
Không thể dùng bất kỳ từ ngữ nào có thể diễn tả được tâm trạng của Lâm Tử Quỳ Dùng, khóc không ra nước mắt, có chết cũng không đáng tiếc, thật sự là "Muốn đi chết"
Ai có thể nói cho cô biết trước mắt đâu là điểm bắt đầu a, hằng hà xa số chiếc xe trong tình huống này, là kẹt xe hả trời? Vì sao tình tiết khốn nạn chỉ có trên TV và tiểu thuyết lại xảy ra trên người cô. Cực kỳ nổi điên xuống xe, trước mắt là xe xếp một hàng dài không điểm kết, vô cùng bất đắc dĩ lấy điện thoại ra, lần thứ hai cố lấy hết can đảm gọi điện cho nữ vương bệ hạ.
"Đến rồi? Hay không đến?" Vẻ mặt vô cảm của Phương Y Ái nhìn đồng hồ trước mặt hiển thị 8:59
"Ha ha ha ha ha ha ha a ha, tôi,,,, bị kẹt xe ! Nhưng mà tiểu Ái, tôi nghĩ chúng ta đi chuyến sau chắc cũng được ha!"
"Lâm Tử Quỳ, Quỳ thử xem thái độ của mình đi, đây là thái độ kết hôn hả? Quỳ có từng gặp qua ai đến trễ vào ngày kết hôn không? Quỳ đồng bóng vạy sao? Đến muộn không nói, còn bỏ lỡ chuyến bay, thậm chí da mặt dầy không biết ý tứ gọi điện thoại kêu đổi chuyến bay tiếp theo. Quỳ, Quỳ làm em tức chết ! Bây giờ em hận không thể giết Quỳ cho rồi!"
Đã thấy qua nữ vương nổi bão chưa, đã thấy qua nữ vương ngồi ở phòng chờ trong sân bay, vừa nói chuyện vừa nghiến răng nghiến lợi, toàn thân toát ra khí lạnh bức người, uy lực của nó làm cho nhiệt độ ở sân bay đều xuống dưới âm độ chưa? Ở trong phòng chờ sân bay, một cô gái xinh đẹp, quyến rũ, chững chạc đang trình diễn cho bạn xem đó.
"tình huống này, tôi... tôi cũng không muốn a ! Nghìn vạn lần đừng tức giận nha em yêu, bình tĩnh bình tĩnh, cùng tôi hít sâu nè."
"Hít cái đầu quỷ Quỳ đó, đừng có ở đây nói này nói nọ với em, em đã nói trắng trợn lúc đầu rồi, Lâm Tử Quỳ, nếu như hôm nay em kết hôn không thành công, thì Quỳ lo mà đi nói chuyện trên trời dưới đất với cha em là vừa!"
Tiểu thư khuê các như Phương Y Ái mà mở miệng nói thô bạo, đủ thấy việc này nghiêm trọng cỡ nào, ngay cả cha vợ cũng lôi ra !
"Đừng a, tiểu Ái ······ tút tút tút tút tút tút tút tút."
Xong, lần thứ hai dứt khoát cúp ngang điện thoại của Lâm Tử Quỳ.
"Tiểu Thành."
"Dạ, cô chủ có dặn dò gì không?"
"Chuyển vé sang chuyến bay kế tiếp."
"Dạ!"
Hơi cúi mình, lập tức xoay người đi làm việc được giao, để lại ba bảo vệ đứng bên cạnh Phương Y Ái, cả đám đều trưng ra một bộ mặt vô cảm, hình thành cảnh báo "Thú dữ cấm đến gần! ! !