Nữ Vương Bức Hôn

Chương 22: Bức hôn (11)




"Tiểu Ái!"
Buồn bã ăn xong bữa sáng, vẻ mặt Phương Y Ái vô cảm từ biệt cha mẹ, có thể thấy được tâm trạng cũng như tối qua không được tốt cho lắm, nhưng lúc đang mở cửa lại gặp được người mà cô nhớ nhung cả đêm.
Ánh mặt trời vào buổi sáng sớm phản chiếu sau lưng cô ấy, nụ cười tỏa nắng tươi rói của cô ấy làm nắng trời xa xăm phai nhạt không ít. Cô ấy sáng bừng như vậy, chiếu sáng thế giới của cô, làm cuộc sống cô thêm hoàn mỹ, mãi mãi mê hoặc lòng người như vậy.
Trái tim Phương Y Ái nhảy nhót không ngừng, nhưng phút chốc nhớ đến cả đêm qua ngủ không yên giấc, làm bộ như không nhìn thấy người nào đó, che giấu vẻ mặt vui mừng.
Làm như không biết đến sự tồn tại của Lâm Tử Quỳ mà đi vòng qua một bên, lớn tiếng hỏi tiểu Thành ở bên cạnh: "xe của tôi đâu, sao còn chưa lái đến đây?"
Biết Phương Y Ái nổi giận, tiểu Thành dưới áp lực của hàn khí nhanh chóng giải thích: "Xin lỗi cô chủ, là, là cô Lâm kêu tôi sáng nay không cần lái..."
"Cô ấy kêu anh không lái là anh sẽ không lái hả!" Quát lớn tiếng cắt ngang, tại sao tất cả mọi người đều đứng về phía cô ấy.
"Dạ rõ, cô chủ, tôi lập tức lái xe đến đây." Vô cùng cung kính vâng lời Phương Y Ái, thật chịu không nổi không khí cường ngạnh như vậy, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi này.
Lúc này, ở cửa chỉ còn lại hai người Lâm Tử Quỳ và Phương Y Ái, một người không coi ai ra gì nhìn chằm chằm điện thoại, một kẻ tâm trạng lo lắng thấp thỏm, cố lấy hết can đảm kêu Phương nữ vương lần thứ hai.
"Tiểu Ái!"
Phương Y Ái theo hướng âm thanh liếc nhìn Lâm Tử Quỳ, rồi lập tức cúi đầu tiếp tục loay hoay với chiếc điện thoại trong tay.
"Tiểu Ái, không phải chị đặc biệt thích chiếc xe này sao? Em tốn rất rất rất nhiều công sức mới đặt được nó cho chị, thích không? !"
Nghe thấy Lâm Tử Quỳ nói như vậy, Phương Y Ái mới "Cao sĩ quý mắt", tuy bản thân thật sự rất thích chiếc xe kia, nhưng chưa từng nghĩ Lâm Tử Quỳ có bản lĩnh mua nó cho cô, chỉ lo tập trung chú ý vào Lâm Tử Quỳ, mà không hề để ý đến chiếc xe ở phía sau người đó, nhất thời vui vẻ quay đầu, chân bước đến chiếc xe màu trắng, vuốt ve thân xe, vừa thanh lịch lại hoang dại kết hợp lại tạo nên dáng vẻ hoàn mỹ của chiếc xe, tạo cảm giác cao quý bất thường, rất xứng với khí chất của Phương Y Ái.
Lâm Tử Quỳ đứng một bên nhìn thấy cũng tự mình tán thưởng, quả nhiên, đánh đúng điểm yếu mới mong chiến thắng, thừa thắng xông lên, cầm bó hoa thật lớn trong lòng đưa đến trước mặt Phương Y Ái.
"Tiểu Ái, tặng cho chị nè, tối qua em chọc giận chị là em không đúng, bớt giận em nha."
Nào có dễ dàng như vậy, em nói tha thứ thì tha thứ sao! Suy nghĩ lại, Phương Y Ái cảm thấy bản thân quá mất mặt rồi, thái độ còn chưa đủ cường ngạnh a!
"Khụ khụ..."
Không thể bị một chút lãng mạn của cô ấy làm nhẹ dạ được, ho khan hai tiếng để che giấu cảm xúc, từ bỏ chiếc xe yêu thích và bó hoa mà nhà văn Lâm dâng hiến, rồi quay lại vị trí đứng lúc nãy, tùy tiện nghịch nghịch mái tóc trước ngực.
Chung chăn gối nhiều năm như vậy, còn không phải rõ sở thích của Phương Y Ái như lòng bàn tay sao, đối với tính nết trẻ con của vợ cũng hiểu rõ như ban ngày. Nhà văn Lâm cúi đầu cười trộm, haizz, nữ vương đại nhân lạnh lùng xinh đẹp, nhõng nhẽo cũng rất dễ thương nha.
"Khụ, đợi chị nổi giận thì em mới biết làm trò lãng mạn sao!" Hmmm, xem Phương Y Ái này là cái gì a? Đúng là suy nghĩ trẻ con a!
Nhà văn Lâm nghe thấy nữ vương tuy nói câu đầy oán giận nhưng biết thắng lợi ngay trước mắt, hiểu rõ Phương Y Ái ban tặng một chút ám chỉ, cầm chặt bó hoa hồng trong lòng , "Đăng đăng đăng" chạy tới trước mặt Phương Y Ái: "Kính thưa nữ vương bệ hạ yêu dấu, hãy nhìn chiếc xe xa xỉ mà em tốn rất nhiều công sức mới đem được đến đây cho chị, nể mặt em một chút nha!"
Phương Y Ái cũng hiểu, chiếc xe này tuyệt đối không thể đặt mua trong một buổi tối là được, mỗi ngày Lâm Tử Quỳ bận rộn như vậy mà vẫn còn nhớ đến để tạo ra một sự ngạc nhiên lớn như thế, trong lòng cô rất vui vẻ và thỏa mãn .
"Cái này to quá, em gói gọn bó hoa này đi ." Giọng nói nhẹ nhàng truyền đến, thể hiện rõ ràng tâm tình khoái chí của Phương Y Ái.
Dùng ánh mắt ra hiệu cho Lâm Tử Quỳ hành động, bó hoa lớn như vậy, mang theo nhất định không thuận tiện, cô không nỡ để cho hành động lãng mạn hiếm có này của Lâm Tử Quỳ chỉ tồn tại ngắn hạn, phải thường xuyên nhìn thấy đến chán chê mới được.
"Hiểu rõ, chờ một chút."
Ôm bó hoa lớn vào lòng, từ trong đó chọn ra 11 đóa hoa bách hợp đẹp nhất, hiến cho Phương Y Ái.
"Cái này được rồi ha?"
Phương Y Ái nhận hoa, nhà văn Lâm thông suốt, dĩ nhiên biết 11 đóa hoa trưng cho suốt đời suốt kiếp chỉ yêu một người. Cơn giận tối qua cũng giảm đi 7,8 phần, cúi đầu ngửi ngửi, hương thơm nhẹ nhàng, hẹn hò với Lâm Tử Quỳ nhiều năm như vậy, số hoa được tặng không dưới 100 bó, nhưng chỉ có lần này cô cảm thấy hài lòng nhất.
Nhìn thoáng qua người nọ đang đắc ý kia, Phương nữ vương trực tiếp lần thứ hai ra lệnh :
"Theo chị đến công ty!"
"... Hả? À, được được được!"
Nhất thời kích động không kịp phản ứng, cuối cùng nữ vương đại nhân cũng chịu đại xá thiên hạ sao? Cuối cùng cũng thấy được ánh mặt trời ló dạng rồi sao? Đại não nhà văn Lâm lần thứ hai ngưng trệ, tập trung vào chuyện hao tổn tâm trí nhất đời người là đi phỏng đoán tâm tình của nữ vương đại nhân .
Vui vẻ lên xe ngồi chung với nữ vương, nhưng không nói gì hết, nơ ron thần kinh của Lâm Tử Quỳ đang không ngừng hoạt động, đoán già đoán non tâm lý của Phương Y Ái, mà Phương Y Ái thì nắm được thóp của Lâm Tử Quỳ , khẳng định trong đầu Lâm Tử Quỳ nghĩ rằng tạo bậc thang cho cô bước xuống, thì chuyện bức hôn sẽ bị thổi bay đi, nào biết rằng ý nghĩ đó hoàn toàn sai lầm, tự bản thân hạ quyết tâm lần này không thành công thì chết, cho dù như thế nào cũng không thể phóng túng Lâm Tử Quỳ, kết hôn là việc cô quyết sẽ làm, thành công hay không chỉ là vấn đề thời giam.
"A, Lâm đại đại."
"Xin chào Lâm đại đại."
"Lâm đại đại, lâu rồi không gặp cô !"
"..."
"Ừ, tốt, ... cũng lâu rồi không gặp cô ha, nghe nói cô đã đổi nghề.. ừ.. chào cô, cô mới đến sao! Chưa gặp qua cô a."
Mới vừa vào đại sảnh của tập đoàn Phương Thức, đám nhân viên không kiềm chế được kích động. Phương Y Ái đã quá quen thuộc với hiện tượng này, thấy chướng mắt nhưng không thể trách, mỗi lần Lâm Tử Quỳ tới công ty, thì đám công nhân viên chức như được chích thuốc, dù sao cũng là bà chủ, nên cô cũng cảm thấy vui mừng khi nhân viên mình vui vẻ, yêu cầu của cô đối với nhân viên dưới quyền rất nghiêm khắc, bầu không khí làm việc luôn luôn nghiêm túc, đám nhân viên cũng rất kính sợ cô, cho đến khi Lâm Tử Quỳ xuất hiện, như một mặt trời bé con, làm cho cô hoàn toàn thay đổi, cảm giác cuộc sống khắp nơi như đâm chồi nảy nở, trong công việc cô cũng bắt đầu mỉm cười với nhân viên, không còn xem công việc là lỗ rốn vũ trụ, trước đây là bà chủ lạnh lùng khốc liệt, thì giờ đây đã bị hòa tan không hình không dạng, Lâm Tử Quỳ em có biết điều này hay không a.
"Nhớ em không?"
Mới vừa đóng cửa phòng, Lâm Tử Quỳ khẩn cấp từ phía sau ôm chặt lấy người đẹp, bắt đầu cọ cọ vành tai vào tóc mai.
"Không có, sao chị lại đi nhớ đứa trẻ nghịch ngợm này a!"
"Mạnh miệng."
Không thèm so đo với Phương Y Ái, cô đã quá quen thuộc với lời lẽ sắt bén trái tim yếu đuối khi Phương Y Ái oán giận.
Không để ý tới sự ngăn cản của Phương nữ vương, quật cường ôm chặt lưng của cô ấy, giam lỏng trong vòng tay của mình: "Nếu như không nhớ em, sáng nay chị sẽ không tha thứ cho em đơn giản như vậy."
Tay phủ lên bàn tay đang đặt hai bên hông, Phương Y Ái ngửa đầu lại tựa vào vai Lâm Tử Quỳ, cảm thán nói: "Đúng vậy, trên thế giới này còn có bao nhiêu người hiểu chị như em đâu? Thế nhưng, tại vì sao không chịu nghe lời chị, giải quyết cho xong vướng mắc trong lòng chị a? "