*Hoa Viên Vạn Hoa Các*
Băng Nguyệt ngồi bên ghế nhâm nhi tách trà của mình theo thói quen đưa mắt nhìn xa xăm. Dung Cẩm đi tới ngồi xuống đối diện cô, hào hứng.
- Băng Nguyệt tỷ, đệ nghe nói ở thành Thuỷ Quốc có nhiều món ngon vật lạ lắm. Tỷ đi cùng đệ tham quan đi.
Băng Nguyệt quăng Tiểu Cửu cho cậu nói.
- Đây, ngài đi cùng nó. Nó bảo vệ ngài.
Mộ Dung Cẩm nhìn con hồ ly nằm trong tay mình, nó nhìn cậu, cậu nhìn nó. Dung Cẩm nói.
- Nhưng ta tự bảo vệ được mình rồi. Tỷ không cần lo việc đó đâu. Ta có thể bảo vệ tỷ mà.
Băng Nguyệt cười nhẹ đáp.
- Ta biết ngài mạnh, nhưng khi đối diện với hành ngàn vạn binh lính, với sức 1 mình ngài chưa thể đủ để chống lại đâu. Ngài cần luyện thêm nhiều lắm.
Dung Cẩm đặt Tiểu Cửu xuống bàn, đưa ánh mắt âm trầm nhìn cô.
- Vậy nếu ta mạnh hơn, tỷ sẽ chấp nhận ta chứ ?
Băng Nguyệt nói.
- Chấp nhận ngài ! Vì điều gì ?
Mộ Dung Cẩm thấy mình lỡ lời, vội đỏ mặt quay đi.
- Xin...xin lỗi. Không có gì, tỷ quên lời đệ nói lúc nãy đi.
Băng Nguyệt nhìn vẻ ngại ngùng kia của cậu, liền mỉm cười.
- Đùa ngài thôi, ta đưa ngài đi tham quan.
Dung Cẩm bật dậy vui vẻ.
- Tốt quá.
Nói rồi, cả 2 đi ra ngoài đi dạo quanh kinh thành Thuỷ Quốc. Còn về phía Nhược Uyên, cô bị Lục Thanh trách phạt vì lúc nãy dám bỏ rơi anh. Lục Thanh nói.
- Nương tử, nàng thật tàn nhẫn. Dám bỏ rơi phu quân của mình.
Nhược Uyên cười trừ nói.
- Lục...Lục Thanh, chàng nghe ta nói, ta không phải cố ý đâu.
Lục Thanh nhấc bổng cô lên rồi thả cô lên giường.
- Ta sẽ trừng phạt nàng, nàng đừng mong sẽ bước xuống giường được.
Rồi cúi đầu chiếm lấy môi của cô, Nhược Uyên cố thế nào cũng không thể tránh được, thế là từ trong phòng phát ra những âm thanh nhạy cảm, 2 nữ tỳ chỉ dám đứng cách xa phòng, canh chừng để không cho ai làm phiền cả 2 người chủ tử của mình.
*Về Phía Băng Nguyệt*
Cô cùng Dung Cẩm dạo trên đường, đi từ gian hàng này sang gian hàng khác, Dung Cẩm như đứa trẻ tò mò với tất cả mọi thứ. Những món ngon đã bị cậu nhanh chóng xử lý, theo đó đi ngang qua người bán kẹo hồ lô, Dung Cẩm tròn mắt nhìn tay thì kéo lấy vạt áo cô nói.
- Băng Nguyệt tỷ, đó là gì vậy ?
Băng Nguyệt nhìn qua nói.
- Là kẹo hồ lô, sao ngài muốn ăn thử không.
Dung Cẩm gật đầu. Băng Nguyệt đi qua lấy 2 xâu, rồi đưa 1 cây cho cậu. Cô nói.
- Thử đi.
Dung Cẩm ăn viên đầu tiên, 2 mắt sáng nói.
- Ngon quá. Từ nhỏ đến giờ đệ chưa bao giờ ăn thứ này.
Băng Nguyệt gật đầu, rồi cô cũng ăn lấy xâu hồ lô của mình. Mặt trời dần buông, Dung Cẩm cùng cô sánh bước trên đường.
- Hôm nay vì có tỷ nên đệ rất vui. Chưa bao giờ đệ ăn nhiều như vậy.
Băng Nguyệt nói.
- Ở Thiên Quốc cũng có, nếu ngài muốn ta dẫn ngài đi.
Mộ Dung Cẩm sáng mắt.
- Thật sao, cảm ơn Băng Nguyệt tỷ tỷ.
Cả 2 đang dạo trên đường, con đường dần ít người qua lại hơn. Từ từ cũng chìm vào im lặng, Băng Nguyệt nhìn quanh.
- Trời sập tối rồi, chúng ta về thôi.
Dung Cẩm gật đầu, nhưng khi định quay đi thì cả 2 lại chú ý bởi 1 người áo đen đang lấp ló bên con ngõ nhỏ phía trước. Băng Nguyệt vội nấp vào sau bức tường, Mộ Dung Cẩm cũng vội nép vào bên cạnh cô.
- Băng Nguyệt tỷ, tên kia có vẻ bất thường.
Băng Nguyệt gật đầu.
- Đúng là có vẻ đang giấu bí mật gì đó.
Tên lạ mặt bắt đầu nhìn xung quanh không có ai mới lẻn vào con hẻm, cô và cậu cũng nhanh chóng bám theo. Đến khi tên lạ mặt rẽ vào 1 căn nhà hoang bị bỏ trống, thì cô và cậu phát hiện nơi này là nơi chế tạo độc dược của hoàng cung. Cô cùng Dung Cẩm nhảy lên nóc gỡ miếng ngói ra và quan sát.
Lúc này, vô tình cô và cậu phải dựa cạnh nhau để có thể nhìn vào bên trong, Băng Nguyệt thì không để tâm, nhưng riêng Mộ Dung Cẩm mặt đã đỏ từ lúc nào. Vì có thể ở gần cô như vậy, nhìn thấy vẻ đẹp ấy, cũng khiến tim cậu đang đập rộn ràng khi gần cô. Băng Nguyệt lén vận phép điều khiển giảm hơi thở cùng khí tức của cô và cậu xuống để không ai có thể nhận ra. Bên dưới đang trao đổi vài thứ thuốc để chế tạo độc dược hòng để điều khiển được người sống, nếu có thể tạo ra được loại thuốc này, họ có thể thâu tóm cả 1 đội quân chỉ là chuyện sớm muộn.
Mộ Dung Cẩm tức giận nắm chặt tay.
- Bọn căn bã này.
Băng Nguyệt vẫn giữ thái độ bình thản nói.
- Thật đáng để đề phòng đây ?
Lúc này, Dung Cẩm vì tức giận nên đã lỡ tạo ra tiếng động lớn, đám người bên trong vội hét.
- Ai đó ?
Tất cả liền đi ra, vận công lên dò xét bên trên mái nhà, nhưng lại không phát hiện được gì. Bên trên vẫn không có dấu hiệu mái ngói bị gỡ hay gì xảy ra. Lúc đó, bên dưới sau thân cây lớn, Băng Nguyệt đang đưa tay bịt lấy miệng Dung Cẩm, tay kia làm dấu ra hiệu im lặng với cậu. Ánh mắt cô vẫn quan sát đám người bên trên kia, nhưng không để ý ánh mắt của cậu đang nhìn cô rất chăm chú. Tay cũng không tự chủ mà vòng ra sau đặt lên eo cô, nhưng có vẻ cô không hề để tâm đến nó. Băng Nguyệt khi đã xác định nhóm người kia vào trong, bàn tay đang bịt lấy miệng cậu cũng nhẹ buông. Cô nói.
- Tạm thời ngài cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Khi về nên báo lại với nhị vương gia.
Khi cô định ngước lên nhìn cậu, thì đã bị cậu ôm chầm vào lòng. Băng Nguyệt cô hơi ngạc nhiên vì hành động này của cậu.
- Tam vương gia...ngài...
Chưa kịp nói hết thì Mộ Dung Cẩm đã lên tiếng cắt ngang giọng của cô.
- Ta thích tỷ.