Vua Tư Hạ cười hiếu khách.
- Mời ngài an toạ.
Thuỷ Thiên Quân nhấc chân ngồi vào bàn riêng bên cạnh Lương Khiết. Y phục của Thuỷ Thiên Quân.
Không quên quay sang chào hỏi vua Tề 1 câu. Nhược Uyên đưa mắt nhìn 2 vị hoàng đế kia, lòng có chút bất an, vì cô biết cả 2 người này đều không tầm thường. Lục Thanh bên cạnh nhâm nhi ly rượu khẽ trấn an.
- Đừng sợ, ta sẽ không để bọn họ gây hại đến nàng đâu.
Nhược Uyên nhìn anh, nói.
- Ta có thể tự bảo vệ được, ngài thân là nhị vương gia, vẫn nên tự lo cho mình đi.
Lục Thanh đưa mắt nhìn cô.
- Ta biết là nàng vốn không hề đơn giản, nhưng bọn hắn là người khó mà có thể đụng vào. Để đấu với đám người đó, sức nàng vẫn chưa đủ đâu.
Nhược Uyên đương nhiên hiểu anh đang nói về việc gì, cô không nói gì nữa mà chỉ im lặng quan sát. Bước chân lại vang lên, từ phiá ngoài nam nhân thân bạch y đi vào.
Vẻ đẹp phong hoa, thân không nhiễm bụi trần, tựa tiên tử khiến cho nam nữ đều phải xấu hổ. Vua của Bạch Quốc-Bạch Doanh Trần.
Vua Tư Hạ cười vui vẻ mời hắn vào an toạ, lạnh lùng đi vào bàn riêng cạnh Thuỷ Thiên Quân. Trình Thiên Hữu đưa mắt sang bên cạnh trầm ngâm.
- Vậy chỗ trống bên cạnh mình là ai nhỉ.
Lúc này, Trình Thiên Hữu mới cất lời, phá vỡ không khí ngượng ngùng này.
- Bẩm hoàng thượng, không biết bên cạnh thần là vị khách nào.
Vua Tư Hạ nói.
- Trẫm đã ngỏ lời mời đến vua của thần thú. Có lẽ vị đó cũng sắp đến rồi.
Tiếng xì xào bắt đầu vang lên.
- Nghe gì chưa, là vua của thần thú đó.
- Nhưng không phải là chỉ có trong truyền thuyết sao.
- Thì ra đó là sự thật sao.
- Thật không biết bộ dáng ra sao nhỉ.
Bla bla...bla bla....
Bỗng luồng gió lớn xuất hiện, 1 con rồng đen bay vào trong sảnh điện, khi gần đáp xuống đất liền biến thành người. Mạc Ảnh Quân xuất hiện dưới cương vị vua của muông thú.
Bộ dạng uy dũng, oai phong, khí chất vị vua của muôn loài, uy áp mạnh đến nỗi làm đám nữ nhân yếu đuối khó thở, Ảnh Quân hạ uy áp xuống, khẽ cười nhẹ.
- Bổn tôn, Mạc Ảnh Quân, hân hạnh được gặp tất cả các người.
Vua Tư Hạ nói.
- Được tận mắt gặp ngài, trẫm nào dám oán trách. Quả nhiên như lời đồn, ngài thật uy phong lẫm liệt. Mời, mời ngài an toạ.
Mạc Ảnh Quân gật đầu đi qua ngồi xuống bên cạnh Trình Thiên Hữu. Thiên Hữu ngạc nhiên nhìn cậu, thầm nghĩ.
- Hắn là tên ở cùng với Băng Nguyệt cô nương lúc đó.
Ánh mắt vội quay qua nhìn cô, Băng Nguyệt khẽ đưa tay ra hiệu im lặng, Trình Thiên Hữu cũng không nói gì, mà ngồi quan sát bữa tiệc. Công chúa Vân Phượng lâu sau liền xuất hiện.
Ngồi vào chỗ ngồi riêng của mình đối diện với 3 vị hoàng đế kia. Lương Khiết nhìn thấy công chúa khẽ cười.
- Công chúa thật lâu quá không gặp, giờ đã trở nên xinh đẹp thế này rồi.
Ánh mắt Vân Phượng không thèm nhìn Lương Khiết, kiêu căng ngó chỗ khác. Thái hậu khó chịu nhắc nhở 1 chút.
- Phượng Nhi, không được càn quấy.
Bị gọi tên công chúa Vân Phượng giật mình ngồi ngay ngắn. Bữa tiệc bắt đầu, đồ ăn sơn hào hải vị đã được dọn lên đầy ắp trên bàn. Băng Nguyệt nhìn những món ăn trên bàn, Mộ Dung Huyền ân cần gắp đồ ăn cho cô kèm theo lời dặn dò.
- Ăn nhiều vào, nàng ốm quá.
Băng Nguyệt nhìn cậu cười nhẹ.
- Được rồi.
Phía cả 3 vị vua kia, lúc này mới để mắt quan sát xung quanh. Trùng hợp cả 3 ánh mắt đều dừng trên người Băng Nguyệt, phút chốc ngây người trước vẻ đẹp của cô. Thuỷ Thiên Quân cất lời trước.
- Vị cô nương này có phải là Diệp Băng Nguyệt-chủ tử của Vạn Hoa Các hay không.
Băng Nguyệt nghe tiếng gọi mình, cô đưa mắt nhìn sang, rồi gật đầu nói.
- Đúng vậy, ngài có gì muốn giải đáp sao ?
Lương Khiết cười nói.
- Quả là trăm nghe không bằng mắt thấy, ta đã nghe tên cô nương từ lâu, nay mới được gặp mặt. Quả là danh bất hư truyền.
Băng Nguyệt cười nhẹ.
- Ngài nói quá lời rồi.
Thuỷ Thiên Quân nói tiếp.
- Nếu có thể ta sẽ đến Vạn Hoa Các 1 chuyến chứ.
Băng Nguyệt nói.
- Cứ tự nhiên, Vạn Hoa Các của ta luôn chào đón tất cả mọi người.
Cứ thế buổi tiệc hôm nay đã trôi qua thật yên bình không có gì thay đổi. Băng Nguyệt lúc này cùng người hầu của mình đi về phủ Vạn Hoa Các. Ngay hôm nay Thái hậu đã đề cập tới việc hôn lễ của Nhược Uyên và nhị vương gia Lục Thanh, đã vậy còn giao cho cô làm người may y phục tân hôn. Băng Nguyệt ngồi trên xe ngựa, chống tay day day trán thở dài.
*Vạn Hoa Các*
Băng Nguyệt đi ra phía hoa viên của mình, Tiểu cửu thấy chủ của mình về vui vẻ chạy lon ton nhảy chồm lên người cô. Cọ cọ đầu lên má cô, Băng Nguyệt đưa tay vuốt ve nó.
- Nhàm chán à.
Tiểu Cửu khẽ kêu vài tiếng như đang nũng nịu với cô vậy. Băng Nguyệt cười nhẹ.
- Buồn thì ngươi đi tìm thú vui của mình đi. Nhớ là phải cẩn thận.
Tiểu Cửu được sự cho phép vui vẻ lắc đuôi biến mất. Đứng dậy đi vào ngoạ phòng của mình, thì đã nhận biết được khí tức quen thuộc. Cô ung dung nhìn phía giường của mình nói.
- Đệ đêm hôm lén lén lút lút đi vào phòng của khuê nữ như vậy là không tốt đâu.